"Bác sĩ, cậu ấy có sao không?" - Quách Khải sau khi đưa Cố Nhạc Luân vào kiểm tra thì lập tức đi hỏi tình hình.
"Vết thương khá sâu, còn có dấu hiệu bị đâm xuống 2 lần, chúng tôi sẽ tiến hành may vài mũi cho cậu ấy."
Ở băng ghế bên ngoài, tâm tình Quách Khải như đang ngồi trên đống lửa, cho dù chỉ ở cạnh nhau thời gian không kể là dài, nhưng tiểu gia hoả này ngày nào cũng hoạt bát tươi mới, líu la líu lo bên tai hắn khiến cuộc sống buồn tẻ xưa giờ của Quách nhị thiếu gia trở nên phong phú hơn. Cho nên đối với Quách Khải, việc bảo vệ nụ cười và sự tươi vui trong tâm hồn Cố Nhạc Luân cũng là có lợi cho bản thân hắn. Hôm nay dù trong bóng tôi, hắn vẫn có thể nhìn rõ ánh mắt sợ hãi của Cố Nhạc Luân khi cậu nhìn thấy vết thương trên cánh tay mình, ánh mắt đó đến bây giờ vẫn ám ảnh trong đầu Quách Khải, hắn tuyệt đối không muốn chứng kiến lại lần thứ hai.
"Tôi không sao đâu" - sau khi xử lý xong vết thương, Cố Nhạc Luân nằm trên giường bệnh an ủi ngược lại Quách Khải.
Vì biểu tình của người này đúng nghĩa còn xấu hơn mây đen: "Muốn về khách sạn hay muốn ở lại đây?"
Cố Nhạc Luân cực kì nhanh miệng: "Khách sạn! Tôi rất sợ phải ở trong này"
Quách Khải sai người đi thu xếp, đồng thời gọi bác sĩ gia đình đến chờ sẵn, một đường ôm tiểu gia hoả đặt lên vai: "Được rồi. Chúng ta trở về"
Cố Nhạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-kha-khai-hoang/2950717/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.