Chương trước
Chương sau
“Nơi này dường như không có gì thay đổi.” Vương Hàng quay đầu nhìn ngã tư đường bốn phía, ngửi các loại mùi đồ ăn quen thuộc, cắm tay ở trong túi quần, “Lão nhị, cậu còn có thể ở nơi này thêm hai năm.”
“Sớm muộn gì cũng phải đi, ” Lâm Thạc bọc áo khoác bó sát người, “Bất quá là muộn hơn các cậu một đoạn thời gian mà thôi.”
“Tớ nghe nói hình như có cơ hội ở lại trường làm giảng viên, ” Vương Hàng cúi đầu cài nút áo khoác lại, “Cậu có thể tranh thủ một chút.”
“Danh ngạch có hạn, người muốn cơ hội này rất nhiều, ” Lâm Thạc lắc lắc đầu, “Tớ nghĩ cũng không dám nghĩ loại chuyện này.”
“Lão nhị, lão tam, ” Kỳ Yến đi ở phía trước vẫy vẫy tay với hai người, “Tớ phải về nhà, lần sau lại tụ họp.”
“Được, ” Lâm Thạc dừng bước lại, cười cười với Kỳ Yến, quay đầu nhìn về phía Sầm Bách Hạc bên cạnh Kỳ Yến, “Trên đường cẩn thận.”
“Hai cậu yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt Tiền Tiền.” Sầm Bách Hạc biết Lâm Thạc lo lắng không phải là trên đường an toàn không an toàn, mà là hắn và người mhà đối xử với Tiền Tiền tốt hay không.
Lâm Thạc cười gật đầu, cũng không nói gì khác.
Vương Hàng đi đến trước mặt Kỳ Yến, hệt như thường ngày tựa vào trên bả vai cậu: “Tiền Tiền, tớ đã hẹn rồi, ngày mai buổi sáng chín giờ ở nhà tớ gặp mặt, cậu đừng ngủ nướng.”
“Rồi rồi rồi, yên tâm đi, tớ sẽ không ngủ quá muộn, ” Kỳ Yến bị thể trọng của Vương Hàng ép tới cong cong thắt lưng, “Cậu tránh ra cho tớ, tớ thiếu một cm nữa là tròn một mét tám, một cm này, nhất định là bị cậu đè cho thiếu.”
“Giữ mặt mũi chút, ” Vương Hàng ghét bỏ đẩy Kỳ Yến ra, “Cậu thiếu một cm, có thể trách tớ hả?”
Sầm Bách Hạc im lặng đứng ở một bên nhìn Kỳ Yến và bạn nói giỡn, trên mặt lộ ra một nụ cười không kiềm lòng nổi.
Lâm Thạc nhìn Sầm Bách Hạc như vậy, lo lắng trong lòng nhất thời tiêu tán không ít, xem ra Sầm Bách Hạc đối với Tiền Tiền quả thật tình cảm sâu sắc. Chỉ có người đầy lòng đầy mắt đều chứa đựng người yêu, mới có thể khi nhìn thấy đối phương mỉm cười cũng đồng thời cười theo.
Mười mấy năm trước, nữ chính trong một bộ phim từng nói qua mấy câu nổi tiếng khắp đại giang nam bắc, đến sau này thậm chí trở thành một câu thông dụng.
Lúc em không vui, anh phải dỗ em vui vẻ.
Lúc em vui vẻ, anh phải cùng vui vẻ với em.
Loading...

Những lời này thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng thật sự muốn làm thì khó càng thêm khó.
Tình nhân dễ có, chân tình khó tìm.
Trở lại Sầm gia, Sầm Bách Hạc cởi áo khoác tây trang trên người đưa cho dì giúp việc trong nhà mời đến, quay đầu nói với Kỳ Yến, “Bạn của em thật tốt.”
“Cái này em đồng ý, ” Kỳ Yến cười cùng hắn sóng vai lên lầu, “Gần đây có khả năng em phải đi nơi khác vài ngày, anh nhớ phải ở nhà nghĩ đến em.”
“Chỉ sợ không được, ” Sầm Bách Hạc cười nói, “Ngày kia anh phải đi nơi khác công tác, tuần tra công ty con.”
“Ồ, ” Kỳ Yến gật gật đầu, “Vậy cũng phải nhớ nghĩ về em.”
“Được.” Sầm Bách Hạc dịu dàng mỉm cười.
Kỳ Yến vươn tay giữ chặt cà vạt Sầm Bách Hạc, để hắn cúi thấp đầu xuống.
“Chụt.”
Một cái hôn mềm mại dừng ở trên môi Sầm Bách Hạc.
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
“Ôi, ” Sầm tam ca bụm mặt đứng ở chỗ ngoặt cầu thang, “Anh cái gì cũng không phát hiện.”
Sầm Bách Hạc không còn lời gì để nói nhìn tam ca biểu diễn lố như thế, “Anh à, Tiền Tiền đã trở về phòng rồi.”
“A, ” Sầm tam ca buông tay xuống, vài cái sải bước đến cầu thang, đi đến trước mặt Sầm Bách Hạc nhỏ giọng nói, “Anh xem bộ dáng hai đứa như keo như sơn, dứt khoát tìm thời gian làm cái tiệc rượu, mời hết thân thích bạn bè quan hệ tốt đến, hai đứa quang minh chính đại ở cùng một chỗ.”
Sầm Bách Hạc rũ mí mắt xuống nói: “Không bằng liền đến cái hải đảo của nhà đi?”
“Vậy phải đợi đầu xuân sang năm mới có thể đi?” Sầm tam ca có chút tiếc nuối nói, “Anh còn tưởng kịp trước cuối năm uống rượu mừng của hai đứa chứ.”
“Bất quá là cái hình thức mà thôi, ” Sầm Bách Hạc thản nhiên nói, “Em với Tiền Tiền đều không thèm để ý mấy cái đó.”
“Hai đứa không thèm để ý, người bên ngoài khẳng định để ý, ” Sầm tam ca thở dài, “Em thì còn đỡ, thân phận Tiền Tiền có chút khác biệt. Đã có không ít người chụp được ảnh hai người các em ở cùng một chỗ, còn đem ảnh hai đứa gửi vào hòm thư của anh, chờ Sầm gia chúng ta gậy đánh uyên ương, khiến em với người nhà quyết liệt kìa.”
“Nhà chúng ta không phải là Viên gia, ” Sầm Bách Hạc nhíu mày, “Những người này quá rảnh.”
Sầm tam ca nhún vai: “Không thể phủ nhận chính là, trên thế giới này luôn có nhiều người rảnh rỗi.”
Sầm Bách Hạc nghe vậy ngưng thần trầm tư.
Tháng mười một gió thổi đến mức hai má có chút lạnh run, Kỳ Yến kéo cửa xe lên, nói với Hoàng Hà lái xe: “Anh Đại Hà, tôi cảm thấy anh cũng sắp thành bảo tiêu chuyên thuộc của tôi rồi.”
Hoàng Hà nghe vậy hàm hậu mỉm cười: “Chẳng lẽ Kỳ đại sư ngài ghét bỏ tôi ư?”
“Đương nhiên là không, ” Kỳ Yến cười nói, “Tôi chỉ là cảm thấy có chút ngại ngùng.”
“Tôi và Triệu Lực đều thuộc đội bảo tiêu của Sầm gia, đi theo ai làm việc cũng như nhau. Lại nói, bảo vệ ngài và bảo vệ ngũ thiếu cũng không có gì khác biệt, ” Hoàng Hà lái xe vào một khu biệt thự, chuẩn xác tìm được cổng nhà họ Vương, “Kỳ đại sư, Vương tiên sinh đã ở cổng chờ ngài.”
Kỳ Yến nhìn thấy Vương Hàng ngây ngốc đứng ở cổng ngoắc cậu, cậu kéo kiếng xe xuống, vươn đầu ra nói: “Lão tam, cậu làm cái gì vậy hả?”
Vương Hàng chạy đến bên cạnh xe kéo cửa ra ngồi xuống, “Đi, chúng ta trực tiếp đi qua.”
“Đi chỗ nào, ” Kỳ Yến bị hành vi của hắn khiến cho có chút choáng đầu, “Không phải nói gặp mặt ở nhà cậu à?”
“Dù sao cũng phải đến nhà ông ta, ” Vương Hàng báo một cái địa chỉ, sau đó nói với Kỳ Yến, “Nhà này cái gì cũng tốt, chỉ là đặc biệt mê tín, làm chuyện gì cũng phải bái thần cầu phong thuỷ. Lần này người già nhà bọn họ quá thế, cũng không biết nghe ai nói, lão nhân quá thế nhất định phải về quê an táng mới có thể mau chóng đầu thai, mà còn có thể đầu một cái thai tốt, cho nên bọn họ liền tìm đại sư phong thuỷ có bản lĩnh ở khắp nơi.”

“Tìm lâu như vậy, cũng không tìm được hả?” Kỳ Yến có chút kỳ quái, loại gia đình tin tưởng phong thuỷ giống vầy, theo lý thuyết hẳn là có đại sư phong thuỷ mình quen biết mới đúng, sao lại để Vương Hàng mời cậu qua?
“Ai biết chuyện ra sao, ” Vương Hàng nhỏ giọng nói, “Nghe nói thầy phong thủy ông ta mời tới trước đó đã chạy tới xem âm trạch cho một nhà giàu bản địa đế đô, ông ta tức giận vô cùng, vừa vặn tớ lại giới thiệu cậu, cũng không biết ông ta hỏi thăm tin tức từ chỗ nào, chết sống cũng phải chờ cậu đến xem.”
Kỳ Yến nghi hoặc, chẳng lẽ người này nghe nói qua tên của cậu à?
Nhà thân thích Vương Hàng xa hoa hơn so với Vương Hàng, nhưng mà dưới cái nhìn của Kỳ Yến, căn nhà này bất quá là mặt ngoài xa hoa, bên trong lại không phúc trạch thâm hậu bằng Vương gia. Có điều loại phúc khí này là tiền bối mang đến cho hậu bối, người nhà này muốn đạt tới phúc khí như nhà Vương Hàng, chỉ sợ còn phải làm việc thiện mấy thế hệ.
“Ôi, Kỳ đại sư, cửu ngưỡng đại danh, cửu ngưỡng đại danh, mau vào, ” chủ nhân nhà này vô cùng nhiệt tình, sớm đứng ở cửa lớn chờ đợi, sau khi nhìn thấy Kỳ Yến, ba phần ý cười trên mặt ông ta nháy mắt biến thành mười phần.
“Kỳ tiên sinh, bỉ nhân họ Hà, cậu gọi tôi lão Hà là được, ” lão Hà nhiệt tình đón Kỳ Yến vào nhà, vợ ông ta nhìn thấy Kỳ Yến vào, vội bảo dì giúp việc chuẩn bị hoa quả trà bánh cho Kỳ Yến, loại thái độ nhiệt tình này khiến Kỳ Yến và Vương Hàng đều có chút chống đỡ không được.
“Dì, dượng, ” Vương Hàng kéo khóe miệng miễn cưỡng cười nói, “Hai người không cần khách khí như thế, cháu lần này dẫn Tiền… Kỳ đại sư lại đây, chính là vì giúp hai người xem âm trạch. Kỳ đại sư thời gian có hạn, mọi người vẫn là mau chóng làm công tác chuẩn bị về quê, sớm chút giải quyết xong chuyện, cũng có thể khiến bà Hà sớm xuống mồ an ổn.”
Có điều lão Hà vẫn kiên trì bảo dì giúp việc đi chuẩn bị bánh trái, bản thân ông ta trò chuyện với Kỳ Yến trước.
“Kỳ đại sư, tôi là bạn làm ăn của Dương tổng, sớm nghe nói qua đại danh của ngài, hôm nay có thể mời được ngài đến xem trạch chuyển nhà cho gia mẫu, thật sự là may mắn của tôi.” Lão Hà vốn dĩ còn không xem trọng đại sư Vương Hàng giới thiệu cho mình, nào biết đem ra nhắc tới với hai người bạn tốt trên mặt làm ăn, lão Dương liền kích động nói chỗ lợi hại của Kỳ đại sư.
Đến lúc sau, lão Dương cũng bởi vì cháu họ ông ta quen biết Kỳ đại sư mà hâm mộ ghen tỵ.
Kỳ đại sư này quả thật như lão Dương đã nói, tuổi vô cùng trẻ, tướng mạo cũng tốt, chỉ là đôi mắt như là có thể nhìn thấu lòng người, khiến ông ta không dám có một chút chậm trễ.
“Ông nói chính là Dương tổng à?” Kỳ Yến nhớ rõ lúc mình mới vừa tốt nghiệp, từng tính mệnh cho con trai Dương tổng, còn xem qua phong thuỷ cho nhà ông ta, thành thử có chút ấn tượng với lão Dương trong miệng ông chủ Hà.
“Đúng đúng đúng, chính là ông ta, ” lão Hà liên tục gật đầu nói, “Không biết Kỳ đại sư lúc nào nguyện ý xuất phát?”
Kỳ Yến nhìn đồng hồ: “Hôm nay là ngày tốt, thích hợp ra ngoài, liền hôm nay đi.”
Lão Hà đầu tiên là sửng sốt, sau đó mừng rỡ nói: “Được được, tôi lập tức an bài người đi chuẩn bị.”
“Dượng, nhớ cũng chuẩn bị tốt vé máy bay cho cháu, ” Vương Hàng nói, “Cháu đi với Kỳ đại sư.”
Lão Hà tuy rằng không rõ vì sao Vương Hàng đi vô giúp vui, nhưng mà thấy dáng vẻ quen thuộc của hắn và Kỳ đại sư, ông vẫn mỉm cười gật đầu.
Tỉnh Vân Cô, một địa phương bốn mùa như xuân, không chỉ có phong cảnh xinh đẹp, còn có con người nhiệt tình hiếu khách. Kỳ Yến xuống máy bay, sau khi bước trên mảnh đất này, liền cảm thấy cái áo bành tô trên người mình có hơi dày, chỉ có thể cởi ra mới có thể giảm bớt cơn nóng.
Sân bay bên này lão Hà đã an bài nhân viên tiếp đón, ba người Kỳ Yến đi theo lão Hà ra khỏi sân bay.
“Bên này khí hậu thiên về ấm áp ẩm ướt, không khô như đế đô, ” lão Hà cười nói, “Ở đây hai ba ngày còn được, ở lâu có rất nhiều người bên ngoài đều không quen, Kỳ đại sư nếu có chỗ nào không thích ứng, nhất định phải nói cho tôi biết.”
“Không có việc gì, ” Kỳ Yến nhìn ngoài cửa sổ xe, “Khí hậu quê tôi rất giống bên này.”
“Vậy là tốt rồi, ” lão Hà thở phào một hơi, “Khách sạn đã an bài tốt, chờ chúng ta nghỉ ngơi một đêm trước, ngày mai lại đi xem phong thuỷ.”
Kỳ Yến gật gật đầu, không tính toán kéo thân thể mệt mỏi đi leo núi, vốn dĩ tìm long huyệt cũng là một chuyện vô cùng vất vả hao thể lực.
Khách sạn lão Hà an bài hoàn cảnh rất tốt, Kỳ Yến ngủ một giấc yên ổn, sáng ngày hôm sau lúc rời giường, nhìn thấy Vương Hàng vẻ mặt tiều tụy, bộ dạng ngủ không được ngon giấc, nhịn không được cười nói, “Tối hôm qua cậu làm gì hả?”
“Tớ còn có khả năng làm gì, ” Vương Hàng ngáp một cái, “Cả đêm đều không ngừng nằm mơ, căn bản là ngủ không ngon.”
Kỳ Yến phát hiện phòng Vương Hàng ở, cửa phòng đối diện thang máy lớn nhất tầng lầu này, khó trách sẽ ngủ không ngon.
“Dòng khí va chạm, khuyết thiếu rèn luyện, liền có khả năng ngủ không an ổn, ” Kỳ Yến chọt chọt bắp tay hắn, “Nói đi, tốt nghiệp xong cậu có rèn luyện thân thể không?”
Vương Hàng ngại ngùng lắc đầu.
“Kiên trì rèn luyện, ngủ sớm dậy sớm, thân thể cường tráng mới có thể bách tà bất xâm, trăm phong bất nhập, ” hai tay Kỳ Yến vòng qua ngực, “Cầu thần bái phật đều không hữu dụng bằng cường thân kiện thể.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.