Chương trước
Chương sau
Dì Trương đứng ở trong phòng chân tay luống cuống, dì cảm giác được ánh mắt chủ nhà nhìn dì không hề có nhiệt độ, ngay cả Kỳ đại sư trước đây cười tủm tỉm với dì, trên mặt cũng không có bất luận biểu tình gì.
Sầm Thu Sinh đứng lên, nhìn chị Trương đeo còng tay, không nói một lời đi ra ngoài. Để lại vợ chồng Sầm tam ca và Kỳ Yến Sầm Bách Hạc ở trong phòng, cảnh sát đứng ở cửa nhìn người Sầm gia sắc mặt không tốt, nhịn không được có chút đồng tình bọn họ. Đêm qua, người Sầm gia mới vừa cố ý gọi điện thoại cho bọn họ, bảo bọn họ giúp đỡ lưu ý một người mất tích tên Tôn Long, kết quả hôm nay liền phát hiện mẹ Tôn Long lại tính toán bắt cóc đứa nhỏ nhà bọn họ.
Loại chuyện này ai gặp được cũng sẽ ghê tởm, Sầm gia không nương theo quyền thế gây sức ép cho chị Trương, đã là bọn họ phúc hậu.
“Tôi, tôi không có cách nào, ” môi dì Trương không ngừng run run, “Con của tôi ở trên tay bọn họ, nếu tôi không đồng ý, bọn họ sẽ giết nó.”
“Vậy chị có nghĩ tới hay không, Đoàn Đoàn rơi vào tay những người này sẽ có kết cục gì?”
“Mấy người có tiền như vậy, có năng lực quen biết nhiều đại nhân vật như vậy, nhất định có thể cứu Đoàn Đoàn trở về, chỉ là tiểu Long không giống, nếu tôi không quản nó, nó liền mất mạng.” Dì Trương khóc lóc kể lể nói, “Tôi cũng là không có biện pháp, xin lỗi…”
“Chị đừng nói xin lỗi, hai chữ kia nhẹ như lông hồng, Sầm gia chúng tôi nhận không nổi, ” Sầm tam ca lạnh mặt nói, “Hiện tại chị bắt cóc chưa toại, pháp luật nên phán như thế nào liền phán như thế đó, Sầm gia chúng tôi sẽ không can thiệp, nhưng mà sẽ không cầu tình cho chị.”
“Tam thiếu, ” dì Trương quỳ gối trước mặt bọn họ, “Van cầu mọi người buông tha tôi đi, tiểu Long không có tôi phải làm như thế nào?”
“Chị liên lụy chính là án hình sự, có quan hệ gì với việc chúng tôi buông tha chị hay không?” Biểu tình của Sầm tam ca lạnh hơn, “Sau khi chị nhận được tin bọn bắt cóc uy hiếp, việc nên làm là báo cảnh sát, mà không phải lấy đứa nhỏ Sầm gia chúng tôi đi đổi con của chị.”
“Chỉ là con tôi mất tích lâu như vậy, cảnh sát cũng không tìm được nó, báo cảnh sát có ích lợi gì?!” Cảm xúc dì Trương kích động nói, “Nếu tôi không đưa Đoàn Đoàn cho bọn họ, bọn họ liền giết con tin, tôi gánh không nổi! Tôi biết tôi có lỗi với mọi người, chỉ là tôi không có lựa chọn khác.”
“Chị đã không có lựa chọn khác, chúng tôi đây cũng không có lựa chọn khác, ” Kỳ Yến vẫn luôn không mở miệng không thể nhịn được nói, “Chị thân là một người mẹ, lại muốn đi thương tổn một cặp mẹ con khác, nói nhiều lý do như vậy, đơn giản là hai chữ ích kỷ. Nỗi khổ của chị, nỗi đau của chị, chúng tôi không có hứng thú, chị không cần nói nữa.”
“Kỳ tiên sinh, ” dì Trương thấy ngay cả Kỳ Yến đã giúp dì đều nói như vậy, nhất thời mặt như tro tàn, lẩm bẩm nói, “Vì sao mấy người đều không nguyện ý giúp tôi, vì sao?”
Kỳ Yến từ trên người dì thấy được rất nhiều cảm xúc, nhiều nhất không phải áy náy, mà là hận và không cam lòng. Cậu mặt không đổi sắc dời đi tầm mắt mình, có chút may mắn đêm qua mình không có nói cho dì biết sự thật Tôn Long đã chết. Bởi vì dì ấy sẽ không chỉ không tin tưởng, còn sẽ hận cậu nói hưu nói vượn, đến sáng hôm nay, vẫn sẽ lựa chọn mang Đoàn Đoàn đi.
Lòng người thật là kỳ quái, rõ ràng bình thường chị Trương ôn nhu lại hòa ái, chỉ là khi đề cập đến bản thân mình, lại trở nên vô hạn ích kỷ, vì chính mình mà có thể không nhìn pháp luật, không nhìn tất cả.
Loading...

“Chúng ta không có gì để nói với chị ta nữa, ” Sầm Bách Hạc thấy biểu tình Kỳ Yến không đúng lắm, nói với hai vị cảnh sát canh giữ ở trong phòng, “Mang chị ta đi đi.”
“Đội trưởng, chúng tôi phát hiện một thi thể trong một căn lầu cũ hoang phế, thời gian tử vong từ mười đến mười lăm ngày trước, ” một cảnh sát đẩy cửa tiến vào, hắn đồng tình nhìn dì Trương, “Trải qua đối chiếu DNA trên người chết, chúng tôi đã xác định người chết là Tôn Long đoạn thời gian trước báo mất tích.”
“Cậu nói cái gì?!” Dì Trương giống như phát điên bắt lấy quần áo cảnh sát này, “Cậu nói cái gì?”
Ai cũng thật không ngờ một người phụ nữ đeo còng tay thậm chí có lực tay lớn như vậy, bộ dáng khóe mắt nứt ra cực kỳ giống ác quỷ bò ra từ trong địa ngục, “Tiểu Long nhà chúng tôi sao lại chết, có phải mấy người cố ý gạt tôi không? Rõ ràng đêm qua những người đó còn liên lạc tôi, nói chỉ cần mang một người Sầm gia cho bọn họ, có thể thả tiểu Long nhà chúng tôi.”
“Không có khả năng! Mấy người đều đang gạt tôi!”
Hai mắt dì đỏ rực quay đầu, oán hận trừng người Sầm gia, “Có phải mấy người kêu mấy cảnh sát này gạt tôi không?!”
Người Sầm gia không trả lời dì.
Dì Trương buông cảnh sát bị dì bắt lấy ra, lảo đảo vài bước, bi thương quá độ, thế mà ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi ra. Dì chỉ cảm thấy đáy lòng trống rỗng, cả người đều giống như đạp trên bông, một chút cũng không chân thật. Dì gắt gao trừng Kỳ Yến, một lúc lâu mới âm thanh khàn khàn nói, “Có phải cậu đã sớm biết không?”
Cho nên đêm qua vẻ mặt cậu ta mới khó coi như vậy, mới có thể nói với dì là không tìm được.
“Cậu đã biết, vì sao không sớm nói cho tôi biết?!” Sau khi dì rống ra những lời này, nước mắt nhất thời tràn mi mà ra, “Vì sao cậu phải gạt tôi?”
“Tôi nói chị sẽ tin sao?” Kỳ Yến hỏi lại, “Tôi nói chị sẽ không có ý đồ bắt cóc Đoàn Đoàn sao?”
Dì Trương không trả lời vấn đề của Kỳ Yến, dì dùng tay che mặt gào khóc, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, khàn cả giọng.
Kỳ Yến từ trên ghế đứng lên, nhìn cũng không nhìn dì Trương thêm một cái, từ bên người dì Trương đi qua, ra khỏi phòng. Sầm Bách Hạc thấy thế đi theo, tuy rằng biểu tình Tiền Tiền như thường, nhưng mà hắn có thể cảm giác được, tâm tình Tiền Tiền hẳn là không tốt lắm.
“Tiền Tiền.”
Kỳ Yến quay đầu lại nhìn Sầm Bách Hạc đuổi theo, chậm bước chân lại: “Anh theo tới làm gì?”
“Ở bên trong làm gì?” Sầm Bách Hạc đi đến bên cạnh cậu, “Hôm nay nếu đại ca đại tẩu ở đây, chị Trương nói vậy, khẳng định sẽ chọc đại ca đại tẩu tức đến nhảy dựng lên.”
Kỳ Yến miễn cưỡng nhếch nhếch khóe môi: “Đúng vậy, tôi nghe thấy mấy lời này, cũng cảm thấy tức giận không thôi, càng miễn bàn cha mẹ Đoàn Đoàn.”
“Em không vui hả?” Sầm Bách Hạc do dự một chút, vẫn là hỏi ra lời muốn nói trong lòng.
“Không có, ” Kỳ Yến lắc lắc đầu, “Chỉ là cảm thấy có một vài cha mẹ nguyện ý vì con trả giá hết thảy, mà có một vài cha mẹ lại không xem con là gì, có thể thấy đầu thai thật sự là một kỹ năng sống.”
Sầm Bách Hạc đột nhiên nhớ tới thân thế Tiền Tiền, vươn tay vỗ vỗ sau lưng cậu: “Đừng nghĩ quá nhiều.”
Kỳ Yến cười cười, hai người đi xuống lầu, đi đến chòi nghỉ mát bên ngoài hoa viên nhỏ ngồi xuống, Kỳ Yến một tay chống má: “Biết vì sao tôi họ Kỳ không?”
Vấn đề này, khiến Sầm Bách Hạc nhớ tới ảo giác mình nhìn thấy trong tế thiên trận, đứa nhỏ bị nhặt lên từ trong đống rác, còn có lời đạo sĩ áo bào xanh nói.
Lúc ấy hình như vị đạo sĩ đó nói, trời lạnh như vậy mà còn có thể sống được, chính là kỳ tích?
“Sư phụ tôi nói, lúc ông ấy nhặt được tôi, cả người tôi trơn bóng nằm trong một đống rác, cả người lạnh đến phát tím, khóc đến khàn giọng, đã đói bụng đến xẹp lép, kết quả tôi vẫn còn sống, ” Kỳ Yến vẫn có một chút bất mãn đối với cái tên không khí phách của mình, “Ông ấy nói tôi sống được là kỳ tích, liền cho tôi họ Kỳ.”
Nói đến đây, Kỳ Yến liền rất không còn lời gì để nói, “Tôi thật nên cảm ơn ông ấy, không để tôi mang họ đống rác gì đó.”
Biểu tình Sầm Bách Hạc nhất thời có chút vi diệu.
“Anh đang suy nghĩ gì?” Kỳ Yến trừng hắn.
“Không nghĩ gì.” Sầm Bách Hạc vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu.
“Anh cảm thấy tôi sẽ tin tưởng anh hả?” Kỳ Yến liếc mắt, “Nói, có phải anh đang thầm cười nhạo tên của tôi không?”
“Tên của em dễ nghe như vậy, vì sao phải cười nhạo?” Sầm Bách Hạc vội ho một tiếng, “Cái họ này của em rất tốt, không cần lo lắng trùng tên với Triệu Tiền Tôn Lý Vương Mã Đường linh tinh, em nói xem có bao nhiêu cá tính.” Đương nhiên, nếu gọi là Rác Yến, Đống Rác Yến, Đống Yến linh tinh, liền tương đối khôi hài.
Kỳ Yến nhìn vài lần trên mặt Sầm Bách Hạc, mới buông tha vấn đề này, gần đây cậu đã không thấy rõ tướng mạo Bách Hạc nữa, tựa như cậu không cách nào xem hiểu tướng mạo sư phụ vậy. Sư phụ từng nói với cậu, nghề của bọn họ mệnh ai cũng có thể tính, chỉ riêng mình và người phá lệ thân cận thì không cách nào tính ra.
Lúc trước cậu và Sầm Bách Hạc mới vừa quen biết, còn có thể nhìn rất rõ ràng tướng mạo của Sầm Bách Hạc, hiện tại lại sờ không chuẩn, thứ duy nhất có thể nhìn thấy, vẫn là mây tía giương nanh múa vuốt nồng đậm đến cực điểm cùng với kim quang công đức lòe lòe trên người đối phương.
Cậu cho rằng đời này chỉ có mệnh của mình và sư phụ là không thể tính, thật không ngờ hiện tại lại thêm một người.
“Xì, ” đối với loại lời nói dối trá này Kỳ Yến khinh thường không quan tâm, cậu ngẩng đầu nhìn sắc trời, bỗng nhiên nói, “Buổi tối trời muốn mưa.”
“Hửm?” Sầm Bách Hạc nhìn ánh nắng rực rỡ trên bầu trời, nhưng lại không có một chút hoài nghi đối với lời nói của Kỳ Yến.
“Hôm nay anh không đến công ty hả?”
“Ăn cơm trưa với em rồi lại đi, ” Sầm Bách Hạc nhìn cánh tay bị thương của Kỳ Yến, “Giữa trưa em phải ăn kiêng, đừng có cái gì cũng ăn.”
Kỳ Yến ôm đầu: “Biết rồi, ba ba Bách Hạc.”
Sầm Bách Hạc một hơi thiếu chút nữa không lên được, nhìn chăm chú Kỳ Yến một lúc lâu nói, “Có phải tôi nên gọi em là con cưng không?”
Kỳ Yến: …
Hiện tại Bách Hạc càng ngày càng chơi không vui, hơn nữa con cưng cái gì, thật sự là rất mất mặt. Trong lớp đại học của cậu có một bạn học từ tỉnh Thục tới, ghi chú cho bạn gái trong di động của hắn chính là “con cưng”, nghe nói ở tỉnh Thục khi tình nhân nói giỡn, liền gọi người yêu như vậy.
Có điều nhìn bộ dạng nghiêm trang chững chạc của Bách Hạc, hẳn là không biết loại tập quán này, cậu vội ho một tiếng: “Thôi, không náo loạn với anh nữa.”
Sầm Bách Hạc: không, vẫn có thể náo loạn, nhất là sau này ở một thời điểm nào đó, gọi hắn là ba ba cũng rất không tồi.
Rốt cuộc lúc ăn cơm, đồ ăn đặt ở trước mặt Kỳ Yến quả nhiên tất cả đều là thanh đạm có lợi cho vết thương, cậu buồn bực nuốt hai bát cơm, uống một bát canh, cảm thấy khẩu vị hôm nay cực kỳ không xong.
“Xế chiều hôm nay đừng đi ra ngoài, ” Sầm Bách Hạc vừa mặc áo khoác, vừa nói với Kỳ Yến, “Nếu có người tìm em, liền bảo bọn họ tới nhà, em đừng trực tiếp ra ngoài.”
“Ừm.” Kỳ Yến ngoan ngoãn gật đầu, ngồi ở trên ghế sô pha lật tạp chí.
“Có việc điện thoại cho tôi, ” Sầm Bách Hạc đi tới cửa lại quay đầu lại nhìn Kỳ Yến ngồi phịch ở trên ghế sô pha lười biếng, “Đừng ăn bậy đồ vật, tôi đã nói qua với người ở phòng bếp, không được làm cho em đồ ăn vặt khẩu vị nặng.”
Kỳ Yến biết Sầm Bách Hạc đây là quan tâm mình, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, chẳng qua vẫn là miệng tiện nói: “Biết rồi, ba ba Bách Hạc, anh nhanh đi làm đi.”
Sầm Bách Hạc không giận ngược lại cười, ánh mắt xinh đẹp của hắn nhìn quét một lần trên mặt Kỳ Yến, sau đó mang theo một nụ cười kỳ quái ra cửa.
Kỳ Yến sờ sờ mặt, cảm thấy giống như có chỗ nào đó kỳ kỳ quái quái.
Sầm tam ca đứng ở chỗ rẽ cầu thang đem cuộc nói chuyện của hai người nghe được nhất thanh nhị sở, luôn cảm thấy giống như có cái gì đó lạnh lẽo vỗ vào trên mặt hắn.
Kỳ đại sư đây cũng quá trì độn, bạn tốt nhà ai lại ở chung như vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.