Cổ nhân thường dùng tóc đen để thay thế sầu tư và hoài niệm, Kỳ Yến lấy tóc dì Trương, chính là muốn dùng tóc của dì, để kéo dài phần lo lắng và hoài niệm của mẹ đối với con.
Có đôi khi linh lực chỉ là một chất dẫn, tình cảm mới là kỳ tích vĩ đại nhất.
Rất nhanh sương khói lượn lờ trong phòng càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức đã không giống như là số lượng mà ba nén hương có thể có, nhưng mà sương khói còn đang gia tăng, dần dần cả căn phòng đều bị sương khói bao phủ.
“Chị Trương, nhắm mắt lại, gọi tên con chị.”
“Tôn Long, Tôn Long…”
Trong tiếng kêu của chị Trương mang theo chờ mong và thành kính, giống như chỉ cần gọi tên con dì, thì đứa con ấy liền trở về.
Loại phương pháp này kỳ thật rất thông dụng trong dân gian trước kia, có vài đứa bé đột nhiên khóc đêm không ngừng, người già liền nói đây là bị kinh hồn, sau đó người lớn trong nhà lấy quần áo đứa nhỏ thường mặc, ở chỗ bọn nó thường xuyên chơi đùa gọi tên bọn nó, gọi hồn phách đã bị kinh hách của bọn nó về, cái này tục xưng là “gọi hồn.”
Phương pháp của cậu có hiệu quả giống như gọi hồn, chẳng qua là càng phức tạp, lúc thi thuật tương đối phí linh lực.
“Tôn Long…” Kỳ Yến tụ linh khí tới hai mắt, nhìn về phía lư hương, nhưng mà cậu chỉ nhìn thấy một mảnh tối đen, “Tôn Long.”
Linh hồn Tôn Long không có bất luận phản ứng gì, thứ cậu có thể nhìn thấy chỉ có một mảnh tĩnh mịch,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-ket-cuc-cua-viec-trong-mat-ma-bat-hinh-dong/1768289/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.