Bốn người vây quanh cái bàn ngồi xuống, ba Dương thấy Lương Phong không có ý tứ mở miệng nói chuyện trước, liền bắt đầu trịnh trọng nói lời cảm tạ Kỳ Yến. Từ bản tính mà nói, ông là thương nhân trọng lợi, đối với loại đại sư như Kỳ Yến chỉ có nịnh bợ không có đắc tội. Từ tình cảm mà nói, ông thân là cha, đối mặt với ân nhân cứu con trai, dù ông quỳ xuống dập đầu tạ ơn cũng được.
Cả đời này ông chỉ có một đứa con như vậy, dù có thêm nhiều tiền nữa, cũng là để cho nó, nếu con trai không còn, ông có nhiều tiền nữa, lại có ích lợi gì?
Kỳ Yến duy trì nụ cười cao lãnh nghe ba Dương thao thao bất tuyệt cảm kích, chờ sau khi đối phương nói xong, cậu mỉm cười gật gật đầu, châm thêm nước trà vào tách trà đã vơi hơn phân nửa của ba Dương: “Dương tiên sinh thật sự không cần khách khí như thế, lúc lệnh công tử xảy ra việc vừa vặn gặp được tôi, tôi vừa vặn có thể cứu hắn, đây ước chừng cũng là một đoạn duyên phận.”
“Cũng không thể nói thế, lúc ấy tình huống nguy hiểm như vậy, nếu không phải ngài mạo hiểm cứu khuyển tử ra, không chừng đứa nhỏ sẽ bị tươi sống thiêu…” Mẹ Dương nói không nên lời chữ “chết”, đầu lưỡi đánh một vòng, trọn vẹn che giấu qua, “Cho dù việc này đối với ngài mà nói, có khả năng chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng mà đối với nhà của chúng tôi mà nói, cũng là ân tình lớn lao.”
Kỳ Yến nghe xong cười cười, không tranh luận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-ket-cuc-cua-viec-trong-mat-ma-bat-hinh-dong/1768246/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.