Sâu trong linh hồn của Đoạn Ngọc liền có một ngụm sát ý tinh thuần mà hắn đã cất giấu mấy năm nay, chính vì nguyên nhân này mà Lăng Vũ Tôn Giả mới cảm thấy hắn vô cùng thích hợp tu luyện Tu La công pháp. Tự thân có sát ý nên Đoạn Ngọc đương nhiên là đối với sát ý vô cùng nhạy cảm. 
Lam Thất lộ ra sát ý ở ngay trước mặt không có khả năng giấu được Đoạn Ngọc. Mà khi Đoạn Ngọc nhìn xem Lam Thất thì cũng thấy được Lam Thất không hề có ý định che giấu sát ý của bản thân, tên này là thật có sát tâm! 
Ở trên thiên không, Thiên Cửu ánh mắt băng lãnh. “Kẻ này thật là muốn chết!”. 
“Đợi một chút”. Thiên Tam nhàn nhạt nói. “Tứ Hoàng tử rõ ràng là vô cùng tự tin khi đối mặt với Lam Thất, nếu như Tứ Hoàng tử nghiêm túc thì tiểu tử này cũng không có năng lực đả thương được hắn”. 
“Ngươi tránh được sao?”. Bên dưới kia Lam Thất một chiêu đánh ra không thể làm khó được Đoạn Ngọc, đáy lòng hiện lên sát ý thì cũng âm thầm tăng lực, tuy rằng còn không rút kiếm nhưng chân nguyên lộ ra rõ ràng là càng mạnh, liên tục đánh ra năm đạo kiếm quang chém về phía Đoạn Ngọc. 
“...”. Đoạn Ngọc nhíu mày, Lam Thất sau khi lộ ra sát ý đã lập tức tăng lực, điều này cũng đã vượt qua cực hạn mà hắn có thể chịu đựng, hắn chỉ vận dụng lực lượng của Mệnh Tuyền cảnh hai tầng rất khó tránh thoát. 
Phong ấn ý vi thoáng chút buông lỏng, tu vi của Đoạn Ngọc thoáng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-hoi-thuong-de/1003191/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.