Chương trước
Chương sau
Sâu trong linh hồn của Đoạn Ngọc liền có một ngụm sát ý tinh thuần mà hắn đã cất giấu mấy năm nay, chính vì nguyên nhân này mà Lăng Vũ Tôn Giả mới cảm thấy hắn vô cùng thích hợp tu luyện Tu La công pháp. Tự thân có sát ý nên Đoạn Ngọc đương nhiên là đối với sát ý vô cùng nhạy cảm.
Lam Thất lộ ra sát ý ở ngay trước mặt không có khả năng giấu được Đoạn Ngọc. Mà khi Đoạn Ngọc nhìn xem Lam Thất thì cũng thấy được Lam Thất không hề có ý định che giấu sát ý của bản thân, tên này là thật có sát tâm!
Ở trên thiên không, Thiên Cửu ánh mắt băng lãnh. “Kẻ này thật là muốn chết!”.
“Đợi một chút”. Thiên Tam nhàn nhạt nói. “Tứ Hoàng tử rõ ràng là vô cùng tự tin khi đối mặt với Lam Thất, nếu như Tứ Hoàng tử nghiêm túc thì tiểu tử này cũng không có năng lực đả thương được hắn”.
“Ngươi tránh được sao?”. Bên dưới kia Lam Thất một chiêu đánh ra không thể làm khó được Đoạn Ngọc, đáy lòng hiện lên sát ý thì cũng âm thầm tăng lực, tuy rằng còn không rút kiếm nhưng chân nguyên lộ ra rõ ràng là càng mạnh, liên tục đánh ra năm đạo kiếm quang chém về phía Đoạn Ngọc.
“...”. Đoạn Ngọc nhíu mày, Lam Thất sau khi lộ ra sát ý đã lập tức tăng lực, điều này cũng đã vượt qua cực hạn mà hắn có thể chịu đựng, hắn chỉ vận dụng lực lượng của Mệnh Tuyền cảnh hai tầng rất khó tránh thoát.
Phong ấn ý vi thoáng chút buông lỏng, tu vi của Đoạn Ngọc thoáng chốc nhảy lên đến Mệnh Tuyển cảnh bốn tầng, tinh nguyên khí lưu chuyển càng mạnh, Cửu Ảnh Biến uy năng tất nhiên là càng mạnh, Đoạn Ngọc hóa thành ba đạo huyễn cảnh càng thêm chân thực cùng nhanh chóng chuyển động.
“Phốc”. “Phốc”. Năm đạo kiếm quang lướt qua đem hai đạo huyễn ảnh đánh vỡ, lần này cũng không có huyết thủy chảy xuống, Đoạn Ngọc chân thân đã kịp thời lui lại một bước tránh đi kiếm quang cắn giết.
“Ừm?”. Lam Thất thấy vậy thì thoáng chút kinh ngạc, tu vi của Đoạn Ngọc đột nhiên tăng lên khiến y có chút ngoài ý muốn, rất nhanh khuôn mặt liền trầm xuống hỏi. “Ngươi ẩn nấp tu vi?”.
Đoạn Ngọc mặt không biểu tình mà khẽ phất tay, Minh Dạ thương xuất hiện ở tay phải của hắn, nếu như Lam Thất đã nổi lên sát ý thì hắn cũng liền nhân cơ hội này mượn tay Lam Thất thử một chút uy lực của Tật Lôi thương pháp.
“Phế vật như ngươi còn muốn lấy binh khí ra chống lại ta?”. Lam Thất thấy vậy thì cười lạnh, hoàn toàn không còn để ý đến việc Đoạn Ngọc ẩn nấp tu vi nữa. Mệnh Tuyền cảnh hai tầng cùng Mệnh Tuyền cảnh bốn tầng ở trong mắt hắn đều không có gì khác biệt.
“Ngươi có binh khí hay không cũng không thể thay đổi kết cục khi ngươi đối đầu với ta”. Lam Thất lạnh lùng quát. Luân Hải cảnh ba tầng tu vi không chút nào giữ lại, vẫn là dùng kiếm chỉ đâm về phía Đoạn Ngọc, thế nhưng lúc này đây đã là cùng lúc đánh ra bảy đạo kiếm quang, uy lực thật sự rất mạnh.
— QUẢNG CÁO —

Bình thường Luân Hải cảnh ba tầng đều khó mà có thể đánh ra lực công kích này.
“Nhất Lôi Phá!”. Đoạn Ngọc ánh mắt khẽ híp lại, cùng lúc với Lam Thất xuất chiêu thì cũng khẽ quát. Minh Dạ thương nháy mắt phát động ba loại biến hóa, tự thân Đoạn Ngọc cũng tách ra thành ba đạo huyễn ảnh chủ động lao về phía bảy đạo kiếm quang kia.
“Phốc”. “Phốc”. “Xuy”. Hai đạo huyễn ảnh phá toái, sáu đạo kiếm quang không thể đánh đến gần Đoạn Ngọc chân thân, còn lại một đạo chính là bị một thương của Đoạn Ngọc trực tiếp đánh vỡ.
“Hừ”. Một kiếm kia của Lam Thất không có vận dụng chiến kiếm nhưng uy lực cũng rất mạnh, Đoạn Ngọc đối cứng đem đánh tan một đạo kiếm quang liền đã cảm nhận được cự lực to lớn từ trên Minh Dạ thương truyền đến khiến cánh tay phải của hắn có chút tê rần.
Thế nhưng lúc này điểm mạnh của Nhập môn Lôi Luyện thuật liền thể hiện ra, Đoạn Ngọc cảm nhận được trong thể nội như có dòng nước ấm lưu chuyển, một chút cảm giác khó chịu kia nháy mắt đã biến mất.
Một chiêu của mình cứ như vậy bị Đoạn Ngọc phá giải, Lam Thất hai mắt trợn trừng kém chút rớt xuống. Mệnh Tuyền cảnh bốn tầng ngạnh kháng Luân Hồi cảnh ba tầng? Đây là vượt đại cảnh giới đối chiến ah!
Cho dù Lam Thất không vận dụng chiến kiếm nhưng y dám đảm bảo bình thường Luân Hải cảnh ba tầng cho dù là có võ khí cũng rất khó đánh ra được một chiêu có uy lực như y vừa đánh ra.
Đoạn Ngọc không chỉ có thân pháp quỷ dị tránh đi phần lớn lực sát thương trong công kích của y mà còn vận dụng một chiêu trực tiếp đánh vỡ một đạo kiếm quang, ngoài việc dừng lại một chút thì giống như là không hề có tổn thương nào.
Từ khi nào mà Mệnh Tuyền cảnh bốn tầng lại có thể mạnh như vậy? Lam Thất không nhịn được mà hoài nghi.
“Nhất Lôi Phá tiểu thành!”. Trên thiên không Thiên Tam híp mắt lại thấp giọng nói. Tuy rằng trước đó hắn cùng Thiên Cửu đã có chỗ suy đoán nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn để hắn không nhịn được mà than thở, thiên phú của Đoạn Ngọc rút cục là mạnh mẽ đến đâu? Mọi phương diện không lẽ là đều đã đạt đến hoàn mỹ rồi?
“Nhị Lôi Bạo!”. Lúc này Đoạn Ngọc không để đến chuyện khác, khẽ quát một tiếng thì Minh Dạ thương đã liên tục biến ảo ba lần đồng thời đâm về phía Lam Thất.
“Làm càn!”. Lam Thất giận dữ quát, Đoạn Ngọc thiên phú cường đại để y càng thêm muốn giết chết, mắt thấy Đoạn Ngọc lại còn chủ động công kích về phía mình thì y đã không còn giữ được bình tĩnh.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Chết!”. Lam Thất ý niệm khẽ động, trên tay đã chợt nhiều ra một thanh chiến kiếm, cầm kiếm trên tay thì hắn giống như biến hóa thành một người khác, toàn thân vô hình tỏa ra một loại sắc bén chi khí. Khẽ quát một tiếng đã chém ra một kiếm, ba đạo kiếm quang đồng thời bắn về phía Đoạn Ngọc.
Biến hóa này để cho Đoạn Ngọc cả kinh, thế nhưng hắn cũng là lâm nguy bất loạn, Huyễn Ảnh Biến thôi động hóa thành ba đạo huyễn ảnh, mục tiêu công kích của hắn chưa từng thay đổi.
“Phốc”. “Keng!”. “Oành”. Huyễn ảnh phá toái, một tiếng kim loại giao thoa vang lên thì một tiếng nổ lớn cũng liền truyền ra xung quanh, thanh âm to lớn lập tức đánh động đến toàn bộ khách điếm võ giả.
“Có người ở trong khách điếm đánh nhau sao?”.
“Không phải Thành chủ đã hạ lệnh trong thời gian này không được động thủ trong thành rồi sao?”. Ở trong khách điếm đám võ giả lập tức nhao nhao kinh ngạc.
“Xem ra là có kẻ muốn bị phạt!”.
“Hắc hắc, có chút người chưa hẳn là đã e sợ Thành chủ mệnh lệnh đâu”. Đủ loại thanh âm không ngừng vang lên, bên trong võ giả đúng là chưa bao giờ thiếu kẻ muốn thiên hạ loạn.
Ở bên hông khách điếm, Đoạn Ngọc trong khi cùng Lam Thất giao thủ xong một chiêu kia thì lập tức bay ngược về phía sau, cổ họng hơi ngọt, mùi tanh xộc lên mũi nhưng bị hắn cắn răng nuốt ngạnh sinh sinh xuống, ánh mắt không gì sánh được lạnh lẽo nhìn về phía đối diện không xa.
“Tiện nhân!”. Ở phía đối diện Lam Thất mặt mũi âm u gầm lên. Một chiêu Nhị Lôi Bạo của Đoạn Ngọc không thể gây thương tổn thân thể cho y nhưng mặt mũi của hắn đã không còn, đường đường là thiên tài Luân Hải cảnh ba tầng lại phải vận dụng toàn lực để đối phó với một cái Mệnh Tuyền cảnh, điều này đối với hắn quả thực là một cái sỉ nhục!
“Tiện nhân?”. Nhìn xem Lam Thất giết về phía mình thì Đoạn Ngọc đáy lòng cũng hiện lên sát ý um tùm, hai chữ kia đã để hắn nhớ lại đoạn quá khứ âm u nhất bị hắn cất giấu thật sâu trong nội tâm. Lam Thất để hắn nhớ lại thì hắn không ngại ban cho tiện nhân này cái chết!
Luận thân phận địa vị, luận thiên phú tu vi, Đoạn Ngọc hắn mới là người có tư cách gọi Lam Thất một tiếng là tiện nhân!
“Vù”. Mệnh Tuyền cảnh sáu tầng tu vi không có giữ lại, trên người Đoạn Ngọc ngân quang lóe lên tầng tầng, khí tức của hắn đột nhiên tăng vọt phá vỡ Mệnh Tuyền cảnh nên có.
— QUẢNG CÁO —

“Tam Lôi Diệt!”. Âm thầm quát một tiếng hắn cũng nâng lên Minh Dạ thương đâm về phía Lam Thất. Ba loại biến chiêu đồng thời bộc phát, cùng lúc đó hắn cũng vận dụng Cửu Ảnh Biến đến cực hạn, ba đạo huyễn ảnh trùng điệp lướt về phía trước.
“Này... Đây không phải là Ngân Tinh Thánh thể?”. Trốn trên thiên không Thiên Tam cùng Thiên Cửu nhìn xem ngân quang ở trên người Đoạn Ngọc hiện lên thì kinh sợ kém chút nữa hô lên.
Sau đó một khắc thì Thiên Tam cùng Thiên Cửu đồng loạt biến sắc, Đoạn Ngọc càng mạnh thì bọn hắn càng cần phải nghĩ cách đem Đoạn Ngọc cho giấu đi mới được, hiện tại lộ ra ở Phù Sơn thành quá nguy hiểm.
“Dừng tay!”. Thế nhưng còn không đợi bọn hắn động thủ thì đã có người động thủ trước, thanh âm uy nghiêm còn chưa dứt thì một đạo thân ảnh cao lớn đã xuất hiện ở giữa Đoạn Ngọc cùng Lam Thất, uy thế cường đại từ trên người hắn tỏa ra cho thấy tu vi của hắn đã viễn siêu hai người ở đó.
“...”. Lam Thất cùng Đoạn Ngọc đều vận dụng sát chiêu cường đại, thế nhưng lại cũng không hề gây nên hậu quả gì nghiêm trọng, thậm chí là thanh âm va chạm cũng không có, cả hai cả kinh nhìn chằm chằm ở giữa bọn hắn một cái trung niên nhân, người này một tay bắt lầy mũi Minh Dạ thương, một tay hóa kiếm kẹp lấy kiếm của Lam Thất, cả hai binh khí đều bị khóa chặt, một chút động đậy cũng không được.
“Hai vị khách quan, nơi này là nơi làm ăn kinh doanh của ta, các ngươi tại đây đánh nhau quả thực là để ta có chút khó xử”. Trung niên nhân liếc nhìn Lam Thất cùng Đoạn Ngọc trầm giọng nói.
Hắn nhận biết Lam Thất, thế nhưng lúc này hắn lại không thể không nhiều nhìn về phía Đoạn Ngọc mấy phần. Tự mình nắm lấy Minh Dạ thương thì hắn mới biệt một thương này uy lực, một vị Mệnh Tuyền cảnh sáu tầng thiên tài tuyệt đối không nên có thể đánh ra loại công kích này.
Đùa cái gì đây? Mệnh Tuyền cảnh sáu tầng cũng có thể đánh ra công kích tiếp cận với bình thường Luân Hải cảnh năm tầng công kích, cái này Mệnh Tuyền cảnh từ chỗ nào nhô ra, làm sao có thể dữ dội như thế?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.