Vera đang rắc thuốc nghe vậy cũng không rõ Alvar muốn hỏi gì, em chỉ đáp;
“Anh cứ hỏi đi, nếu không phải chuyện gì bí mật thì em sẽ trả lời thật lòng!”
Alvar nghe vậy nhìn thẳng lên trần hang một lúc rồi hỏi;
“Những gì cô đã thể hiện ra trong mấy ngày qua... có phải là tính cách thật của cô không?”
Vera nghe vậy cũng khó hiểu nhìn vào mặt Alvar đáp;
“Tất nhiên là tính cách em như vậy rồi, anh hỏi gì kì thế?”
Alvar nghe câu trả lời của Vera xong rồi nhìn vào ánh mắt của em thấy không có chút giả dối nào thì mới thở phào rồi tiếp tục trầm mặc, Vera thì không để tâm lắm vẫn chăm chú băng bó vết thương. Alvar bỗng lên tiếng, nói với vẻ rất áy náy;
“Tôi rất xin lỗi vì thái độ không tốt của tôi lúc sáng nay, cũng xin lỗi việc hồi sáng tôi đã đẩy mạnh cô!”
Vera nghe vậy sững sờ trong chốc lát rồi lại tiếp tục băng bó, em mỉm cười nói;
“Có gì to tát đâu chứ, tuy em cũng không biết tại sao đội trưởng lại có ác cảm với em như vậy nhưng bây giờ không còn nữa là tốt rồi, với lại em còn nợ anh một ơn cứu mạng đó!”
Alvar nghe xong thì khóe mắt rưng rưng nhưng hắn cố nén lại, lúc này hắn cảm thấy Vera thật sự rất tốt bụng, hắn cố làm giọng mình trở nên bình tĩnh rồi nói;
“Cô cũng đã chữa trị và băng bó vết thương cho tôi hai lần như vậy cũng chả còn nợ tôi gì nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-hoi-chuyen-phan/2874393/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.