Sau một hồi trò chuyện thì Vera cũng chuẩn bị rời đi, em đã tặng cho Oriana rất nhiều tài liệu và vật phẩm giúp ích cho bé ấy đột phá trở thành chiến nhân dễ dàng hơn. Đứng trước cửa nhà Vera nghiêm túc hỏi Oriana; “Em có chắc chắn rằng bản thân không muốn biết người đã giết bố em là ai không?”
Oriana mỉm cười; “Chắc chắn ạ, bố em trước giờ luôn luôn mạo hiểm và điên cuồng, làm việc gì cũng đem tính mạng ra cược nên chẳng may một ngày nào đó ngã xuống cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa em quyết định trở thành chiến nhân là vì muốn thay ông ấy vượt qua thứ đã làm khó ông suất mười năm chứ không phải là báo thù!”
Mỉm cười xoa đầu Oriana sau đó Vera chào tạm biệt em ấy rồi chậm rãi bước ra khỏi cổng, vào trong xe tâm trạng của Vera vẫn đang rất âm trầm.
“Thế nào ổn chứ, sao trông nhóc có vẻ buồn bã vậy?” Bevis vừa ngắm nhìn hình mình trong gương vừa thuận miệng hỏi.
Thở ra một hơi dài Vera đáp; “Em ổn mà chỉ là... cảm thấy có lỗi với gia đình Oriana thôi.”
“Nhóc ngốc thật đấy, lần trước nghe nhóc kể về tên đó thì có thể thấy hắn là một kẻ vô cùng tàn ác và nhẫn tâm, hơn nữa nếu lúc đó nhóc không giết hắn thì hắn sẽ giết nhóc, vậy mà bây giờ chỉ vì thấy người thân của hắn là nhóc lại trở nên mềm yếu như thế này.”
Vera nhắm mắt lại nằm tựa xuống ghế; “Em cũng biết rõ là như thế nhưng không hiểu sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-hoi-chuyen-phan/2872888/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.