Sau khi nói chuyện với thôn trưởng, tinh linh dẫn đường của Ngô Dĩ – Tiểu Nhất bày tỏ, hiện tại Ngô Dĩ đã tự động nhận được nhiệm vụ tân thủ - Tân sinh thôn Tĩnh Mịch.
Kế tiếp, cậu chỉ cần dựa theo yêu cầu của thôn trưởng, tìm NPC trong thôn trò chuyện, đồng thời giúp những NPC này làm một số nhiệm vụ lặt vặt. Loại nhiệm vụ thế này không có quá nhiều khác biệt so với các game online thông thường.
Không, đương nhiên là hoàn toàn không giống với loại hình game online thông thường.
Ngô Dĩ vỗ cánh từ trong phòng thôn trưởng bay ra, trên tay cầm theo lễ vật gặp mặt mà thôn trưởng đưa cho cậu – một chiếc vòng tay được dệt từ cành cây và dây leo, nghe nói là được ban sức mạnh tự nhiên của Tinh linh tộc, giống như một loại tượng trưng cho thân phận, chỉ cần đeo trên tay, trên đầu Ngô Dĩ sẽ xuất hiện danh hiệu "Người mới của Tinh linh tộc".
Đương nhiên, trừ bỏ danh hiệu người mới, cái vòng tay này hoàn toàn không có tác dụng gì khác.
Tuy rằng không có tác dụng gì lớn, chiếc vòng tay này ngược lại thủ công làm vô cùng tốt, bện chắc chắn, hoa văn lại dụng công tỉ mỉ điêu khắc lên, khiến Ngô Dĩ vô cùng yêu thích, cũng rất thản nhiên đeo vòng lên cổ tay.
Chiếc vòng này còn có điểm thần kỳ, chính là mặc dù nó lớn hơn cổ tay Ngô Dĩ cả một vòng, nhưng chỉ trong chớp mắt khi Ngô Dĩ đeo lên, liền giống như một đạo cụ ma pháp mà phát sinh biến động. Chiếc vòng dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà thu nhỏ lại, chặt chẽ dính ở trên cổ tay Ngô Dĩ.
Ngô Dĩ đeo chiếc vòng bay ra khỏi nhà của thôn trưởng, lại không òn nhìn thấy Ma tộc kia nữa. Ma tộc nọ dường như trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm hơi, giống như trước đó chỉ là ảo tưởng của Ngô Dĩ.
Ngô Dĩ cũng không quá để ý, là một người mới ngây ngô giữa dòng game, lực chú ý của cậu cơ bản đều tập trung trên nhiệm vụ, sớm đã đem Ma tộc kỳ lạ kia quăng ra sau đầu. Cậu gấp không đợi nổi bay ra khỏi nhà thôn trưởng, điểm đến chính là NPC đầu tiên – đội trưởng đội thủ vệ Tĩnh Mịch thôn.
Trong Luân hồi chi dạ, từng thôn trang, thành trấn, thành thị thẩm chí quốc gia, bất kể cấp bậc lớn nhỏ đều có thủ vệ, bọn họ bảo vệ kiến trúc cùng thôn dân khỏi bị quái vật tập kích, đồng thời, ở một trình độ nhất định còn có khả năng duy trì trật tự, bảo hộ người chơi an toàn.
Bên trong các thôn trang và thành trấn đều là vùng an toàn. Ở trong vùng an toàn, người chơi không thể tự tiện ẩu đả đánh nhau cũng như sát hại NPC hay người chơi khác. Một khi người chơi vi phạm, tên người chơi đánh dấu đỏ, tục xưng "hồng danh".
Người chơi hồng danh sẽ lập tức bị truy sát, nhóm vệ binh thủ vệ sẽ cùng nhau tụ tập đến. Cấp bậc của bọn họ là thống nhất, bình thường sẽ vượt qua cấp bậc của khu an toàn khoảng 20 cấp, vũ khí và trang bị đều cực kỳ hoàn mỹ, cùng nhau đồng loạt xông lên tạo ra tổn thương cho người chơi hồng danh.
Đương nhiên, vệ binh cũng không phải không thể bị giết. Khi người chơi giết chết vệ binh, an toàn khu sẽ lập tức phát cảnh báo, sau đó một đám vệ binh cao cấp hơn sẽ xuất hiện đuổi giết hồng danh, đến khi nào hồng danh bị thủ vệ giết chết mới thôi.
Người chơi hồng danh bị vệ binh giết chết sau khi sống lại, cũng sẽ không được tiêu trừ hồng danh. Tuy nhiên, điểm sống lại chính là một vùng an toàn, tại đây có kết giới hạn chế tuyệt đối công kích, bất kể người chơi hay NPC đều không thể sử dụng vũ khí và kỹ năng. Còn vấn đề sau khi rời khỏi điểm sống lại thì hoàn toàn không chắc.
Hồng danh, thực ra vẫn có cách để tiêu trừ, trực tiếp đơn giản nhất chính là giải trừ vũ khí, sau đó đi đến chỗ đội trưởng đội thủ vệ tự thú là được.
Bởi vì sau khi giải trừ vũ khí, cho dù là hồng danh cũng sẽ không bị vệ binh công kích, vệ binh chỉ vây xung quanh người chơi mà không công kích họ. Vì thế đội trưởng vệ binh có thể gọn gàng dứt khoát đem hồng danh ném vào ngục, sau đó qua khoảng hai ba ngày sẽ tự động tiêu trừ hồng danh.
Nếu không muốn bị giam vào ngục, hồng danh cũng có thể chủ động rời khỏi vùng an toàn để tránh vận mệnh bị vệ binh đuổi giết. Nhưng rời khỏi vùng an toàn thì chính là đến vùng dã ngoại, tại đây, hồng danh không những không chiếm được cung cấp, mà người chơi bình thường còn có quyền lợi đánh chết hồng danh để nhận thưởng từ lệnh truy nã.
Muốn giải trừ hồng danh mà không phải ngồi tù, đương nhiên là vẫn có cách, chính là thực hiện một số nhiệm vụ đặc thù, làm tăng giá trị danh dự. Chẳng qua đối với Ngô Dĩ, hiện tại loại chuyện này có chút xa vời, chúng ta tạm thời không đề cập tới.
Hiện tại, nhiệm vụ thứ nhất của Ngô Dĩ chính là đến chỗ đội trưởng đội vệ binh tân thủ thôn báo cáo. Tiểu Nhất chỉ ra một phương hướng đại khái, Ngô Dĩ dạo một vòng quanh Tĩnh Mịch thôn, rốt cục tìm được NPC đội trưởng vệ binh. Thú vị chính là, NPC này là một nữ tinh linh có mái tóc đen dài cùng đôi mắt màu lam nhạt, dáng người xinh đẹp, mặc trang phục nhung của cung thủ, cầm trong tay một cây cung ma thuật nạm pha lê.
"Ta là đội trưởng vệ binh thôn Tĩnh Mịch Carly, tìm ta có việc gì không?" Đội trưởng vệ binh đứng ở lan can bên cạnh cổng lớn thôn Tĩnh Mịch, bên người còn có hai cấp dưới, đều là nhưng nam tinh linh thể trạng cường tráng.
"Tôi được thôn trưởng giới thiệu tới..." Ngô Dĩ không biết phải mở miệng thế nào, bèn dứt khoát nói ngay vào chủ đề chính.
"Ừ, ta thấy rồi." Đội trưởng vệ binh Carly nhìn lướt qua Ngô Dĩ, ánh máy dừng lại ở chiếc vòng trên cổ tay cậu, thoáng nhíu mày. Nữ tinh linh xinh đẹp gợi cảm, vẻ mặt cùng động tác khiến cho cô không giống như một chuỗi số liệu, mà sinh động như thật, giống như một người thật sự đang sống.
"Trên người ngươi có căn cứ xác minh thân phận người mới." Carly nói, nhíu mày càng sâu, sau đó không tự giác mà nhìn về phía những thôn dân đủ loại hình dáng xinh đẹp bên trong tân thủ thôn, có chút sầu lo nói, "Người mới gần đây càng ngày càng nhiều."
Ngô Dĩ không quá hiểu những lời này của Carly, cậu cảm thấy NPC này dường như có gì đó rất lạ, hơn nữa, NPC này còn đang đánh giá người chơi trong thôn, khiến Ngô Dĩ cảm thấy công nghệ này có chút cao quá rồi. Tuy rằng nghi ngờ, nhưng Ngô Dĩ cũng không có ý định tìm hiểu sâu, cậu luôn cảm thấy, tựa hồ bên trong còn ẩn một tầng ý nghĩa sâu xa nào đó.
Carly nói với Ngô Dĩ, "Người mới, ngươi hiện tại quá yếu ớt, không thể có được sự công nhận của ta. Hiện tại ngươi đi tìm thương nhân trong thôn đi, hắn có thể sẽ cho ngươi một ít trợ giúp."
Thế là Ngô Dĩ lại vội vội vàng vàng chạy đến chỗ tiệm tạp hóa, nơi có một đám người mới. Ngô Dĩ quanh đi quẩn lại trong đám người, cuối cùng cũng tìm được thương nhân bên trong tiệm tạp hóa. Bên trong cửa hàng có tận mấy thương nhân, Ngô Dĩ cũng không biết mình cuối cùng nên cùng ai nói chuyện, đành tùy ý tóm đại một người, NPC cao quý lãnh diễm liếc Ngô Dĩ một cái, sau đó ném cho cậu một loại thuốc màu đỏ dành cho người mới.
Thời điểm Ngô Dĩ đem thuốc bỏ vào trong túi, mới phát hiện mình còn một gói quà tân thủ vẫn chưa mở, liền thử đem nó ra sờ soạng một chút. Tiểu Nhất ngồi trên vai cậu, hỏi "Ngài có muốn mở quà tân thủ không?"
Ngô Dĩ nói, "Mở."
Ngô Dĩ vừa dứt lời, bên ngoài quà tân thủ giống như pháo hoa vỡ ra rồi nhanh chóng biến mất, hiện ra bên trong là một ít đồ vật đại loại như thuốc đỏ, thuốc xanh dành cho tân thủ, một bộ trang phục giới hạn 7 ngày, vài thông báo kênh thế giới, 2 bình nước thuốc kinh nghiệm, còn có vũ khí chuyên dụng dành cho tân thủ.
Ngô Dĩ xem qua đồ vật trong túi, đột nhiên có cảm giác vô cùng thỏa mãn, giống như người đang nghèo vèo một phát biến thành nhà hơi giàu mới nổi. Đầu tiên, cậu thử mặc bộ trang phục giới hạn dành cho người mới. Thực ra, Ngô Dĩ cũng đã nhìn thấy những người chơi phía trước mặc loại trang phục này. Cũng không phải là trang phục gì đặc biệt hoa lệ, chỉ là một cái áo choàng trắng lớn, có thể bao kín trên dưới toàn thân, vạt áo dài chấm đất, sau khi đội mũ lên chỉ còn mơ hồ nhìn thấy đường nét cằm của người mặc.
Điểm thú vị chính là, cánh tinh linh có thể xuyên qua mọi loại y phục, tóm lại, dù mặc quần áo gì cũng sẽ không khiến Ngô Dĩ cảm thấy không thoải mái.
Cho nên Ngô Dĩ vẫn là mặc chiếc áo choàng trắng này trên người đi lung tung, có thể dấu đi dáng vẻ của mình, cũng khiến cho người chơi khác không nhìn rõ được chính mình trang bị những gì, thật sự là một lựa chọn không tồi.
Ngô Dĩ mặc quần áo đến tìm NPC kế tiếp, phân biệt là thương nhân buôn vũ khí và trang bị. Những người này lần lượt cho cậu một số trang bị dành cho người mới. Cho nên không đến vài phút sau, toàn thân Ngô Dĩ đã rực rỡ hẳn lên, mặc trang phục của người mới trên người, cầm trường kiếm của người mới trên tay.
Sau đó nữa, cậu tiếp tục cùng NPC trong thôn giao lưu một lượt, cơ hồ dạo hết một vòng quanh Tĩnh Mịch thôn, tất cả các NPC có thể tìm đều tìm qua, thuận tiện còn thực hiện một ít nhiệm vụ phụ như giúp thôn dân tu sửa mái nhà, cái mái nhà đặc biệt cứ sửa xong lại hỏng tiếp, thời điểm Ngô Dĩ cùng một đám người mới ngồi xổm trên đó, quang cảnh cũng xem như đồ sộ.
Còn có giúp tìm tiểu tinh linh đi lạc, Ngô Dĩ cũng không biết đến cùng là có bao nhiêu tinh linh đi lạc, nói chung là mỗi người chơi lại thấy dẫn về một tinh linh khác nhau, nhưng đều cùng là một bộ dáng không quá lớn.
Còn có giúp tu sửa hoa viên, cái hoa viên đó cũng quá lớn đi, Ngô Dĩ cùng một nhóm người mới ở bên trong giúp đỡ làm cỏ, cây cỏ thậm chí còn cao hơn cả thân người, Ngô Dĩ cắt mà trong lòng muốn hộc máu tới nơi.
Chờ hoàn thành xong đống nhiệm vụ lung tung lộn xộn này, Ngô Dĩ đã vừa mệt vừa đói, thần kỳ chính là, ở trong game lại có thể chân thật cảm thấy đói khát cùng mệt mỏi.
Tiểu Nhất đứng ở bên cạnh nhắc nhở cậu, "Trong trò chơi này, người chơi có thể cảm nhận được mệt mỏi cùng đói khát, giống như người tham gia vào game cần phải ngủ về cơ chế là giống nhau, ở đây, chúng ta cũng phải ăn cơm và nghỉ ngơi,... Thuận tiện nhắc nhở ngài một chút, nếu không ăn cơm hai ngày liên tiếp, người chơi cũng sẽ tử vong."
"Thế phải đi đâu mới có cơm ăn?"
Tiểu Nhất duỗi ngón tay bé nhỏ tinh xảo, chỉ chỉ nhà hàng duy nhất trong thôn trang, "Người chơi có thể đến nhà hàng ăn cơm, vừa rồi làm nhiệm vụ ngài đã lấy được không ít tiền, cũng đủ để ngài đến nhà hàng ăn một bữa ngon."
Ngô Dĩ nhìn qua một chút túi của mình, thấy bên trong có nơi hiện thị số tiền tích lũy được, hiện tại cậu có 234 đơn vị tiền trong trò chơi, đều là nhận được khi làm các nhiệm vụ phụ NPC giao cho.
Nghĩ đến ăn cơm, Ngô Dĩ không tự giác mà trở nên vui vẻ, cậu ở trong thế giới thật chính là một nhóc tham ăn a, nhớ lúc lên trung học, thấy bạn cùng lớp đem một ít đồ ăn vặt đến lớp, cậu sẽ không nhịn được thèm ăn đến nước mắt tuôn từ khóe miệng. Chẳng qua, tính cách cậu hướng nội, không giỏi kết giao, cũng không phải không biết xấu hổ màu đi xin đồ ăn của bạn, càng không có quyền lợi hỏi xin mẹ tiền mua đồ ăn vặt, bởi mẹ cậu luôn là cái bộ dạng hận không thể bóp chết cậu vậy.
Ngô Dĩ không quá muốn hồi tưởng lại chuyện cũ, lắc lắc đầu, vỗ cánh bay đến chỗ nhà hàng. Nhà hàng trong thôn rất lớn, tầng một đã ngồi đầy người, Ngô Dĩ đành bay lên tầng hai tìm một chỗ ngồi xuống. Vừa ngồi xuống đã có một NPC tinh linh bay đến trước mặt, ném cho cậu một quyển thực đơn, "Muốn ăn gì? Mời gọi món."
Ngô Dĩ vừa lật thực đơn, vừa nghe người chơi bàn bên cạnh tán gẫu, nội dung tán gẫu đại loại chính là "Ta nghe nói Nhạc Thư Thần đang ở Tinh linh tộc, hai ngày trước vừa bắt đầu tham gia trò chơi, mọi người có ai gặp qua không?"
Tên của nam thần!
Nhất thời, hai tai của Ngô Dĩ đều dựng thẳng lên, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía người chơi kia.
Bàn bên cạnh ba nữ một nam, người đang nói chính là một người chơi nữ trong đó.
Nam thần của Ngô Dĩ – Nhạc Thư Thần là nghệ sĩ diễn tấu violon mới nổi hai năm gần đây, so với các minh tinh trong nước thậm chí còn nổi hơn, không chỉ ngoại hình đẹp, tính cách lại còn ôn nhu thành thục, đối nhân xử thế vừa lễ phép lại không mất phong độ, là nam thần trong lòng của nhiều thiếu nữ.
Hơn nữa bởi vì hai ngày trước Nhạc Thư Thần từng đăng Weibo về khoang trò chơi, khiến cho không ít người biết hắn chọn Tinh linh tộc, cho nên ở Tinh linh tộc nghe thấy tên nam thần cũng không khiến Ngô Dĩ quá kinh ngạc.