Giữa trưa Tô Dục không về nhà, chỉ có hai người Tô Khuynh và mẹ nuôi cùng ăn cơm, Tô phu nhân nấu cơm mà không có một chút vui vẻ nào.
Ăn chén cháo trắng nấu với rau dại, Tô phu nhân oán giận: "Tiền thu từ tiệm trà không bằng năm rồi, năm nay thu được chả có bao nhiêu..."
Bỗng nhiên bà thần bí hề hề ngẩng đầu, "Ngươi nói xem, có phải là do cái người khách kia hay không..." Bà làm động tác chà xát ngón tay cái.
Tô Khuynh nghe xong, buông chén nhỏ đang cầm xuống: "Chắc là không liên quan đâu."
Tô phu nhân không vừa ý nên không tiếp lời, than thở: "Đần độn, có nói ngươi cũng không hiểu."
Tô Khuynh cười một cái, đi đến trong viện đùa với chó vàng, nó thấy nàng tới liền chạy theo bước chân của nàng.
Đột nhiên nàng thấy trong cái lu lộ ra một con cá trích, cái đuôi màu đen đang bơi qua bơi lại.
Tô phu nhân vừa đúng lúc đi ra: "Khuynh nhi, làm con cá đó đi, để buổi tối hầm canh cá cho A Dục ăn."
Da đầu Tô Khuynh tức khắc căng ra. Nàng khá sợ cá sống, vừa xắn tay áo lên thử vớt cá, cá trích nhỏ trơn trượt từ trong tay nàng chui ra, làm nàng run rẩy một trận.
Con cá quẫy đuôi rất mạnh, nước bắn tung tóe lên mặt nàng.
Tô Khuynh chống khuỷu tay lên, ánh mắt có phần bất lực, thanh âm run run: "Mẹ..."
"Ngươi tập luyện đi chứ, làm cái gì cũng được mà tại sao lại sợ giết cá." Tô phu nhân đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-ham-cuong-che/2617454/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.