Lucia nhặt cây đuốc rơi trên mặt đất, sửa sang lại quần áo, mặt đầy ngưng trọng tiếp tục đi về phía trước, nhất định phải tìm được Arnold trước khi hắn bị truyền tống đi, không thừa dịp nhân vật chính còn nhỏ, mang theo bên người giáo dục thật tốt, chờ hắn lớn rồi cậu biết tìm ai mà khóc đây. 
Bên này Lucia đang nôn nóng tìm Arnold, bên kia, sau khi Arnold bị hút vào hố to, hắn cảm giác được mình không ngừng trượt xuống một đường nhỏ hẹp, cỗ lực lượng khi nãy cũng biến mất một cách kỳ diệu, giống như chưa từng xuất hiện vậy. 
Hoàn cảnh đen tối luôn dễ dàng khiến con người ta trở nên yếu ớt, Arnold cũng không ngoại lệ, lúc này trong lòng hắn ngoại trừ bất an còn có lo lắng cùng tưởng niệm đối với anh nhiều hơn, có phải anh cũng đang lo lắng cho hắn không? Có thể thuận lợi chạy ra được không? Không biết trượt trong con đường bóng loáng được bao lâu, ngay lúc Arnold cho rằng vĩnh viễn không có điểm cuối thì, đột nhiên phía dưới phảng phất hơi có ánh sáng truyền đến. 
Lại thêm một lát sau, ánh sáng càng ngày càng mạnh, Arnold bị chói mắt theo bản năng nhắm mắt lại, ‘đông’ một tiếng, hắn từ trên không trung bị ném xuống nền đất lạnh lẽo, mở mắt ra thì phát hiện mình đang ở trong một cung điện thần bí, nguyên đại điện được chống đỡ bởi nhiều cây cột màu bạc cao lớn, trên mỗi cây đều khắc những hoa văn màu vàng phiền phức, Arnold không nhận ra được loại hoa văn này, nhưng lại có thể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-giao-hoang-tim-chet-su/1934326/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.