“Thánh Tử đại nhân, chúng ta trực tiếp đến Kleist hay là?” Jocelyn ở ngoài xe ngựa dò hỏi. 
Lucia tận lực xem nhẹ ánh mắt đối diện của Arnold, nói với Jocelyn: “Đi tìm một quán trọ nghỉ ngơi chuẩn bị một chút trước, sau khi ăn cơm xong sẽ đi Kleist.” 
“Vâng.” Cung kính đáp lại, Jocelyn tiếp tục chuyên tâm điều khiển Bằng Mã, không lên tiếng quấy rầy Thánh Tử đại nhân nghỉ ngơi nữa. 
Trong xe ngựa, mắt Lucia hàm chứa u buồn nhìn chằm chằm vách xe, giống như trên đó có đồ vật gì đáng để nghiên cứu vậy, cmn thật im lặng, thật xấu hổ, mau đưa nhân vật chính bình thường trước kia trở về cái đi, hiện tại không có việc gì liền nhu tình nhìn chằm chằm vào cậu làm cái quỷ gì? 
Cho đến khi Lucia nhịn không được muốn lên tiếng phá vỡ bầu không khí quỷ dị này thì, xe ngựa dừng lại, tiếng của Jocelyn lại truyền vào một lần nữa, “Thánh Tử đại nhân, đã đến quán trọ.” 
Gần như là khẩn cấp, Lucia nhanh chóng đẩy cửa xe ngựa ra, cúi đầu từ trong xe đi ra ngoài, trốn thoát bầu không khí kỳ quái trong xe ngựa, hít thở không khí tươi mới bên ngoài, Lucia cảm thấy tốt hơn nhiều, cũng không để ý Arnold có theo kịp hay không, cậu dẫn đầu nhóm người Jocelyn đi vào trong quán trọ. 
Arnold bị bỏ rơi nhìn theo bóng dáng của Lucia, cong khóe miệng lên, cười ôn nhu mà thỏa mãn, thẳng cho đến khi không còn nhìn thấy anh, hắn mới thu hồi tầm mắt, quét mắt nhìn đám người vây xem chung quanh, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-giao-hoang-tim-chet-su/1934271/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.