Đảo Hoa Hồng, nằm trong khu vực lãnh hải Hoa Hạ. Có lời đồn nói, mấy trăm năm trước hòn đảo này từng bị hải tặc chiếm lĩnh, hải tặc ở trên đảo sát hại dân nơi đó, máu tươi của dân nơi đó tưới khắp cả hòn đảo nhỏ, sau đó quan binh Hoa Hạ đuổi đi hải tặc, ngọn đảo này trong một đêm nở rộ vô số hoa hồng, nóng rực sáng bừng như lửa đỏ. Đây chính là lý do cái tên đảo Hoa Hồng tồn tại, nó vốn dĩ không gọi là đảo Hoa Hồng, mà là đảo Vọng Quân. Mỗi ngày nhớ quân không thấy quân, vì thế gọi là đảo Vọng Quân. “Em cảm thấy cái tên đảo Vọng Quân rất dễ nghe, ” Kỳ Yến từ trong tay nhân viên công tác tiếp nhận hai phần thuyết minh giới thiệu, sau khi đến phòng nghỉ, đưa cho Sầm Bách Hạc một phần, chỉ vào ba chữ đảo Vọng Quân, nói với Sầm Bách Hạc: “Em đoán cái người được chờ đợi, nhất định là không yêu người này hoặc là đã chết, không thì sao lại nỡ để một cô gái đau khổ chờ đợi như vậy.” Mặc kệ là loại khả năng nào, đối với cô gái chờ mong người yêu trở về kia mà nói, đều vô cùng tàn nhẫn. “Sao em lại nhất định là con gái chờ đợi, ” Sầm Bách Hạc chỉ vào một đoạn thuyết minh giới thiệu khác nói, “Lúc ấy phát hiện hòn đảo nhỏ này chính là một quan viên vô cùng được đế vương tín nhiệm, sau đó không bao lâu, hắn liền lấy cho hòn đảo này cái tên đảo Vọng Quân.” “Lịch sử và câu chuyện tình yêu sao so sánh được, quản nó là thật hay giả, có thể cảm động người ta là được, ” Kỳ Yến khép bản thuyết minh lại, “Em không phải là quân trong câu chuyện đó, sẽ không để cho anh chờ.” “Anh cũng không phải người sẽ chờ đợi, ” đáy lòng Sầm Bách Hạc khẽ run, “Nếu em không ở đó, anh liền tới tìm em, một ngày không được liền hai ngày, hai ngày không được liền một tháng, mãi đến khi tìm được em mới thôi.” Kỳ Yến sửng sốt, cậu biết Bách Hạc không phải là đang nói giỡn với cậu, mà là đang nói thật lòng. “Sẽ không để cho anh tìm, ” Kỳ Yến kéo tay Sầm Bách Hạc, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: “Anh cũng đừng mơ chạy, em chính là sẽ quấn chặt, anh chạy cũng vô dụng.” “Được, chúng ta cứ như vậy buộc chặt cả đời, ” Sầm Bách Hạc nắm chặt tay Kỳ Yến, ngưng mắt nhìn cậu: “Vĩnh viễn không chia lìa.” Chụt. Kỳ Yến cười tủm tỉm hôn một cái trên môi hắn. Sầm Bách Hạc vuốt môi sửng sốt một chút, vươn tay ôm lấy Kỳ Yến, cúi đầu muốn đi hôn cậu. “Kỳ đại sư, sắp chuẩn bị lên máy bay, ” Hướng Cường đẩy cửa phòng nghỉ khách quý ra, ý thức được có khả năng mình đã cắt đứt chuyện tốt của hai người, xấu hổ thu hồi tầm mắt: “Kỳ đại sư, bắt đầu đăng ký.” Hội giao lưu lần này cũng không công khai với bên ngoài, lại vừa vặn cử hành ở Hoa Hạ, cho nên cấp trên vì người tham dự lần này mà đặc biệt an bài một chuyến máy bay đến đảo Hoa Hồng, cơ trưởng cơ phó đều là từ khu nhập ngũ điều lại đây, cho nên tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại sự kiện ác liệt như cướp máy bay nữa. Sầm Bách Hạc mất mát buông Kỳ Yến ra, thay cậu vuốt phẳng mép áo cong cong, nhấc rương hành lý để ở một bên, “Đi thôi.” Hướng Cường nhếch miệng cười cười với Kỳ Yến: “Kỳ đại sư, ngài còn thật sự dẫn theo Sầm tiên sinh à?” Sầm Bách Hạc im lặng không nói gì. Rõ ràng trên mặt hắn một chút biểu tình cũng không có, nhưng mà Kỳ Yến lại cảm thấy bộ dạng Bách Hạc hiện tại thoạt nhìn ấm ức cực kỳ. “Cái gì thiệt hay giả, ” Kỳ Yến trừng mắt nhìn Hướng Cường một cái, sắc mặt không dễ nhìn lắm, “Nếu anh không quá hoan nghênh, chúng tôi lập tức đi.” “Đừng đừng đừng, ” lúc này Hướng Cường mới kịp phản ứng là mình nói sai, vội vàng giải thích, “Tôi không có ý tứ không chào đón hai vị, tôi ăn nói vụng về không biết nói chuyện, ngài và Sầm tiên sinh ngàn vạn lần đừng nóng giận.” Hướng Cường hận không thể cho mình một bàn tay, cái miệng này cũng quá không biết ăn nói, “Tôi thật sự không có ý tứ khác, chỉ là cảm thấy người giống như Sầm tiên sinh, thế mà còn có thời gian theo bên cạnh ngài, cho nên tôi mới hỏi ngài thêm một câu.” “Hắn không theo tôi thì theo ai?” Kỳ Yến quay đầu nhìn Sầm Bách Hạc, “Đúng không?” “Ừm.” Sầm Bách Hạc cười gật đầu, “Chỉ theo em.” Hướng Cường ôm cằm, cảm thấy răng mình có chút lên men. Chỗ đăng ký, phụ trách công tác tiếp đãi phần lớn là nhân viên trong tiểu tổ đặc biệt, mỗi một đại sư được mời đều vô cùng phối hợp công tác kiểm tra, tự động đem rương hành lý giao cho bọn họ. “Triệu đại sư, mời ngài đăng ký, ” Ân Na đem rương hành lý giao cho đồng nghiệp phía sau, “Trên máy bay nếu có yêu cầu gì, xin ngài tùy thời nói cho chúng tôi biết.” Triệu đại sư cười gật gật đầu, khi đang chuẩn bị lên máy bay, nghe được phía sau truyền đến giọng Kỳ Yến, nhìn lại, quả nhiên là cậu. “Kỳ đại sư, ” ý cười trên mặt Triệu đại sư càng đậm, đứng ở tại chỗ chờ Kỳ Yến đi tới, “Lúc tôi tới còn đang suy nghĩ, lần này cậu có thể tới hay không, cậu đây là…” Ông nhìn thấy Sầm Bách Hạc bên cạnh Kỳ Yến, sửng sốt một chút, “Sầm tiên sinh?” “Triệu đại sư, ” Sầm Bách Hạc gật gật đầu với ông, “Xin chào.” Tuy rằng Triệu đại sư không rõ vì sao Sầm Bách Hạc lại xuất hiện ở đây, nhưng trên mặt cũng không có vẻ khác lạ. “Tiên sinh, ngại ngùng, xin đưa ra thiệp mời của ngài, có thể chứ?” Ân Na không muốn làm cho bạn Kỳ Yến cảm thấy mình cố ý làm khó dễ, nhưng mà xét duyệt thân phận khách khứa là bổn phận công việc của cô, không hỏi chính là thất trách. Vị Sầm tiên sinh này mặc dù là danh nhân xã hội, nhưng mà hắn không phải đại sư huyền thuật trong danh sách của tiểu tổ, xuất hiện ở chỗ này, dường như có chút kỳ quái. “Hắn theo tôi tới, không cần thiệp mời, ” Kỳ Yến không biết nhân viên ngăn Bách Hạc này, đi đến đứng bên cạnh Sầm Bách Hạc, “Hai chúng tôi xài chung một tấm.” “Vầy, vầy không hợp quy củ, ” Ân Na lắp bắp nói, “Kỳ đại sư, ngài như vầy…” “Ân Na, ” Hướng Cường đã đi tới, “Sầm tiên sinh là theo Kỳ đại sư tới, không cần tra thiệp mời.” Ân Na khó hiểu nhìn Hướng Cường một cái, lui về phía sau một bước, “Ngại ngùng, mời ngài vào.” Cô trộm nhìn Kỳ Yến, trên mặt đối phương cũng không có bất luận vẻ không vui gì, cô âm thầm thấy may mắn rất nhiều, lại có chút mất mát, bởi vì Kỳ đại sư từ đầu tới đuôi đều không có liếc nhìn cô thêm một cái. “Ân Na, ” Triệu Chí Thành vội vàng tới, “Kỳ đại sư đã tới chưa?” “Đến rồi, cậu ấy vừa mới vào cùng Triệu đại sư, ” Ân Na hai má ửng hồng, “Đội trưởng, chốc nữa…” “Kỳ đại sư có dẫn bạn không?” Triệu Chí Thành ngắt lời Ân Na, không muốn cô đem lời còn lại nói ra khỏi miệng. Ân Na không nghĩ nhiều, nói thẳng: “Kỳ đại sư dẫn Sầm tiên sinh tới, hội giao lưu huyền thuật mà dẫn người có thân phận như Sầm tiên sinh, thích hợp sao?” “Cô nói dẫn ai?!” Triệu Chí Thành gần như không thể tin được lỗ tai mình, “Ai?” Ân Na thấy đội trưởng như vậy, cho là mình làm sai, nhất thời có chút tự trách, “Là Sầm Bách Hạc tiên sinh, đội trưởng, có phải tôi làm sai không?” “Không, không có gì, ” Triệu Chí Thành ngơ ngác lắc đầu, thì thào lẩm bẩm: “Thế mà là đàn ông, đàn ông…” Ân Na đầu đầy mờ mịt tiễn bước đội trưởng thì thào tự nói, trong lòng cảm thấy càng thêm quái dị, vì sao sau khi biết được Kỳ đại sư dẫn Sầm tiên sinh, phản ứng của đội trưởng lại lớn như vậy. Nửa tiếng sau, máy bay chuẩn bị cất cánh, Ân Na và một người đồng nghiệp khác lần thứ hai xác minh danh sách những người trên máy bay. “Lần này các vị đại sư đều dẫn theo bạn già, khó trách lần này không mấy người chọn đồ ăn ngọt hoặc béo, hóa ra là bị người khác quản.” Đồng nghiệp lén ở sau lưng nhiều chuyện về mấy đại sư, “Hy vọng lần này quốc gia chúng ta có thể có chút mặt mũi, đừng bị những quốc gia khác đè nặng thành tích nữa.” “Lần này có Kỳ đại sư ở đây, nhất định sẽ có một thành tích tốt.” Ân Na giọng điệu kiên định nói, “Cô yên tâm đi!” “Có tin tưởng với Kỳ đại sư thế à?” Đồng nghiệp mở to hai mắt, hạ giọng nói: “Lần trước Kỳ đại sư khai đàn làm phép, cô cũng nhìn thấy hả?” “Động tĩnh lớn như vậy, ai lại không chú ý tới, ” Ân Na khẩu thị tâm phi nói: “Chẳng lẽ tôi không nên tin tưởng đại sư bản thổ chúng ta sao?” “Không, cô có thể nghĩ như vậy là tốt.” Đồng nghiệp nhún vai nói, “Đừng học theo tư tưởng của người khác, đàn ông thì thế nào, chỉ cần hai người thật lòng yêu nhau, lại không tổn thương những người khác, cho dù yêu con chó cũng không có vấn đề.” “Ừm, yêu đương tự do mà, ” Ân Na thuận miệng phụ họa, qua một lúc lâu mới phản ứng được đồng nghiệp nói lời này là có ý gì. Kỳ đại sư, đàn ông, Sầm tiên sinh, hai người xài chung một tấm thiệp mời. Đủ loại dấu hiệu làm cho cô phát hiện một chân tướng trước đó cô cố ý tránh đi. Kỳ đại sư và Sầm tiên sinh… là loại quan hệ đó? Trong lòng Ân Na cảm thấy bi thương cho phần thầm mến còn chưa có bắt đầu, đã định trước chấm dứt của mình. Loại cảm giác này rất không tốt, thế cho nên lúc cô đi đến bên cạnh Sầm Bách Hạc và Kỳ Yến, cũng không biết nên mở miệng như thế nào. “Xin hỏi có việc à?” Kỳ Yến nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục, tướng mạo xuất chúng nhìn cậu và Bách Hạc ngẩn người, liền chủ động hỏi, “Sắc mặt cô thoạt nhìn có cảm giác không tốt lắm, muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút hay không.” “Không, không có gì, ” Ân Na lắc lắc đầu, cố gắng làm cho mình tươi cười thoạt nhìn càng thêm thân thiết, “Xin hỏi ngài muốn uống gì không?” “Không cần, cám ơn, ” Kỳ Yến khách khí cười cười với đối phương, “Hiện tại tôi không cần gì cả.” “Vậy là tốt rồi, nếu ngài có gì yêu cầu, chỉ cần bảo tôi một tiếng là được.” Ân Na khom lưng nói với hai người: “Chúc hai người chuyến đi vui vẻ.” “Cám ơn.” Chờ sau khi Ân Na rời đi, Sầm Bách Hạc nhỏ giọng nói: “Ánh mắt cô bé vừa rồi nhìn em có chút không đúng lắm.” “Không đúng chỗ nào?” “Ánh mắt cô ta nhìn em rất dịu dàng, đã vượt qua phạm vi ánh mắt bình thường mà phụ nữ nhìn đàn ông rồi. Hơn nữa rõ ràng hai chúng ta đều ở đây, cô ta lại chỉ hỏi một mình em cần gì, cái này không quá phù hợp đạo đãi khách.” Nói đến đây, Sầm Bách Hạc không tự giác bắt lấy tay Kỳ Yến. “Đừng miên man suy nghĩ, ngay cả cô ấy tên gì em cũng không biết, làm sao có thể có gì với cô ấy, anh không cần ghen bậy bạ.” Kỳ Yến cảm thấy mình có chút oan uổng. “Anh không ghen, chỉ thuận miệng nói thôi, ” Sầm Bách Hạc nói, “Em đừng nghĩ nhiều.” Kỳ Yến: đến tột cùng là ai nghĩ nhiều? Máy bay từ đế đô bay đến đảo Hoa Hồng, tốn gần tới ba tiếng, lúc Kỳ Yến xuống máy bay, dường như nghe được có người nói “hai người đàn ông” “ghê tởm” linh tinh, cậu nhíu mày nhìn qua, thấy được nhị đồ đệ của Tiền đại sư. Thật không ngờ lần này gã cũng đến, đến góp cho đủ số sao? “Tiền Tiền, làm sao vậy?” Sầm Bách Hạc chú ý tới vẻ mặt Kỳ Yến có chút không đúng. “Không có việc gì, ” Kỳ Yến cười cười, “Chúng ta đi.” Có vài lời, nếu Bách Hạc không nghe thấy, liền không cần cho hắn biết, để tránh chọc hắn thương tâm. Có điều, con người cậu lòng dạ rất hẹp hòi, người khác từng nói gì, đại khái thật lâu cậu cũng sẽ không quên. Trừ khi người khác đã bị giáo huấn, biết nói chuyện lung tung sẽ có báo ứng, cậu mới có thể chậm rãi quên. Bách Hạc nhà cậu tốt như vậy, những người ở sau lưng hồ ngôn loạn ngữ đều là đáng ghét! Hết chương 105
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]