“Lão Dương, chuyện này nếu ông không giúp, tui liền thật sự chỉ có thể đi nhảy lầu, ” ông chủ Lý ngồi trong phòng khách nhà họ Dương, trên gương mặt mập mạp tràn đầy vẻ sầu khổ, “Cái hạng mục này giai đoạn trước tui đã đập vào không ít tiền, hiện tại bên ngoài huyên náo đến mưa mưa gió gió, muốn tìm người hợp tác mà tìm không thấy, ngay cả tiền vốn của tui cũng đều phải ném vào. Lại thêm hiện tại người nhà tui đều ở bệnh viện, uống thuốc gì cũng không hữu dụng, chúng ta làm anh em nhiều năm như vậy, ông không thể thấy chết mà không cứu được.” “Lão Lý, cái này không phải tui không giúp, chỉ là vị đại sư kia tương đối tùy tính…” Dương Cương mới vừa mở miệng nói lời này, lão Lý liền dứt khoát quỳ gối trước mặt ông, “Lão Dương, hôm nay coi như tui cầu xin ông ông giúp tui một phen đi.” “A!” Dương Cương lập tức bắn từ trên ghế sa lông lên, vươn tay đỡ lão Lý, “Trước hết ông đừng như vậy, tui dẫn ông đi gặp Kỳ đại sư, chỉ có điều cậu ấy có nguyện ý giúp hay không, có thể giúp hay không, tui cũng không dám cam đoan.” “Cám ơn, cám ơn.” Lão Lý liên tục nói lời cảm ơn Dương Cương, từ khi xảy ra chuyện này, lão dẫn mấy thầy phong thủy đi xem, đều lắc đầu nói không có biện pháp, còn nói hành động của lão kinh động tới thần, sẽ có ác báo. Vốn dĩ lão tưởng mấy thầy phong thủy đó nói chuyện hù dọa, nào biết mấy ngày nay công ty liên tục xảy ra chuyện, khiến lão sứt đầu mẻ trán. Rơi vào đường cùng, lão chỉ có thể cầu đến chỗ Dương Cương. Nhiều đường nhiều hy vọng, hiện tại lão đã không hề có biện pháp. Dương Cương nguyện ý dẫn lão đi gặp người, đã tính là phúc hậu rồi, hiện giờ ở trong giới có bao nhiêu người ước gì lão một cước đạp vào trong mương liền không đứng lên nữa. Khi lão Dương dẫn lão đi vào trong một tiểu khu thực bình thường, lão thiếu chút nữa cho rằng lão Dương dẫn lầm đường, chẳng qua bởi vì có tâm cầu người, lão cũng không dám hỏi loạn, đi theo sau lão Dương vào thang máy. Thang máy một đường lên tới lầu bảy, lão đi ra thang máy, nhìn thấy một cái hành lang thật bình thường, trên tường còn có người dán quảng cáo, cái gì mà sửa chữa chuyên nghiệp mở khóa chuyên nghiệp linh tinh, thoạt nhìn một chút cũng không giống chỗ ở của nhân vật cấp bậc đại sư. “Chờ chút nữa nhìn thấy đại sư ngàn vạn lần phải tôn trọng chút, ” lão Dương quay đầu dặn ông chủ Lý một tiếng, liền ấn vang cửa phòng 704. Ông chủ Lý híp mắt nhìn số phòng, luôn cảm thấy cái số này không quá may mắn, không giống lão, số điện thoại di động, số phòng, biển số xe đều có liên quan tới 6 hoặc là 8. (theo quan niệm của người TQ, 6 và 8 là số đẹp, may mắn) Nhưng mà thấy bộ dạng cung kính của lão Dương, ông chủ Lý cảm thấy, không chừng vị Kỳ đại sư này là một cao nhân tính tình quái dị, thích ở chung một chỗ với người bình thường đi? Cửa đột nhiên mở ra, ông chủ Lý nhìn chăm chú, nhìn thấy một người trẻ tuổi mặc áo sơmi xanh lam đứng ở cửa, đây là cháu hay là đồ đệ của Kỳ đại sư vậy? “Kỳ đại sư, ngại ngùng, lại tới quấy rầy ngài.” Dương Cương nhìn thấy Kỳ Yến, thắt lưng liền nhịn không được cong cong xuống, tư thế cung kính mười phần. Ông chủ Lý thật không ngờ người trẻ tuổi này chính là Kỳ đại sư lợi hại trong miệng lão Dương, nhịn không được có chút hoài nghi, lão Dương không phải là bị người trẻ tuổi này lừa đi, người này nhìn thế nào cũng thấy không giống đại sư. Đang nghĩ như vậy, vị Kỳ đại sư kia ngẩng đầu mỉm cười nhìn về phía lão, cặp mắt trong trẻo trong suốt kia, khiến ông chủ Lý tạm thời ép hoài nghi trong lòng xuống, quản cậu ta là thật hay là giả, trước tiên dẫn người đi xem rồi lại nói. “Kỳ đại sư, chào ngài.” Người làm ăn, vĩnh viễn biết dùng dạng tư thế gì sẽ làm cho đối phương càng thêm vừa lòng, “Tôi tên Lý Phúc, quấy rầy đến ngài thanh tu, mong rằng ngài thứ lỗi.” Nói xong, hai tay lão nâng lễ vật mình đã chuẩn bị tốt lên. Đều là mấy thứ tốt nhân sâm lộc nhung, lão vốn tưởng rằng vị Kỳ đại sư này là người lớn tuổi, cho nên cố ý về nhà lấy mấy đồ tốt này, đâu ngờ đến lại là cậu trai còn trẻ như vậy, lão Dương lại không nói cho lão biết trước, thật sự là… “Chào ông.” Kỳ Yến thấy người tên Lý Phúc này bộ dạng cao lớn vạm vỡ, mép tóc chải về phía sau, lộ ra cái trán trơn bóng, nhưng mà còn chói hơn cả trán lão ta chính là đồng hồ vàng trên cổ tay lão, cùng với nhẫn vàng nạm ngọc cực lớn trên ngón tay, “Mời vào nhà ngồi.” Cậu dựa theo quy củ cũ, rót trà cho hai người, sau đó biểu tình sâu không lường được nhìn Lý Phúc, “Ấn đường Lý tiên sinh trong xám mang đen, thân mang sát khí, đây là mạo phạm đến cái gì?” Câu này của Kỳ Yến vừa ra khỏi miệng, Lý Phúc chỉ thiếu chút nữa quỳ xuống. Có điều rất nhanh lão liền bình tĩnh trở lại, không chừng Kỳ đại sư nghe nói qua đồn đãi, mới cố ý nói như vậy, lão phải ổn định, không cần bị lừa dối, “Nói ra không sợ đại sư ngài chê cười, gần đây quả thật tại hạ gặp được chút phiền toái.” Kỳ Yến cười cười, vươn tay nâng chung trà lên nhấp một ngụm, “Không bằng trước tiên ngài nói một chút là chuyện gì xảy ra.” Lý Phúc là tới cầu người làm việc, chứ không phải kiểm tra đo lường đại sư thiệt giả, cho nên sau khi Kỳ Yến hỏi, lão liền một năm một mười nói ra hết, ngay cả chuyện trước khi lão mua đất nhận thầu ngọn núi đã từng cố ý mời thầy phong thủy đến xem cũng nói ra. “Nơi phi long tụ linh?” Kỳ Yến nhíu mày, “Vị đại sư này không lừa ông, có lẽ đó thật sự là nơi phi long tụ linh, nhưng mà Lý tiên sinh có nghĩ tới hay không, trong văn hóa của quốc gia chúng ta, rồng đại biểu cho cái gì?” Lý Phúc thật cẩn thận xem xét Kỳ đại sư, “Là… là hoàng đế.” “Có thể nói là hoàng đế, cũng có thể nói là địa vị cao nhất, ” Kỳ Yến cười cười, “Ông cảm thấy, ông có mệnh số như vậy sao?” Lý Phúc mãnh liệt lắc đầu, tay cũng lắc theo, nếu lão có mệnh tốt như vậy, thì sao lại cùng đối thủ đoạt thị trường, còn thường thường đoạt đến đầu rơi máu chảy. “Nói theo khuôn sáo cũ một chút chính là, mạng của ông không áp nổi thứ tốt này, ” Kỳ Yến thấy ông chủ Lý cao cao lớn lớn này bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, lại cười nói, “Nói vậy trước đó hẳn là ông chủ Lý từng mời người giúp ông giải quyết nhỉ?” Lý Phúc xấu hổ cười cười, loại chuyện này để Kỳ đại sư biết giống như không tốt lắm. Khi lão ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt Kỳ đại sư mang biểu tình “cái gì tôi cũng biết”, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, “Những đại sư đó cũng nói như vậy, có người giúp tôi làm phép, nhưng hiệu quả hình như cũng không rõ ràng.” Bởi vì buổi cúng bái hành lễ kia còn chưa chấm dứt, đã có một luồng gió thổi đi đồ vật trên pháp đàn, đại sư làm phép thay đổi sắc mặt tại chỗ, ngay cả hồng bao cũng không muốn, quay đầu liền đi. Gần đây thân thể người nhà lão đều xảy ra vấn đề, không phải phát sốt thì là nôn mửa, ở bệnh viện chữa trị vài ngày mà một chút hiệu quả cũng không có. Kỳ Yến vuốt ve tách trà trong tay, đang lo nghĩ có muốn đi xem một cái hay không. Theo miêu tả của Lý Phúc, ngọn núi tên là Hồng Lương này khẳng định có linh vật tồn tại. Đối với người tu đạo bọn họ mà nói, linh vật là thứ tốt cực kỳ hiếm có, thời kỳ phong kiến từng có đạo sĩ vì đề cao linh lực mà chuyên môn đi bắt giữ linh vật, nhưng mà người như thế thường thường chỉ có thể đắc ý nhất thời, kết cục cuối cùng đều không tốt lắm. Theo khoa học kỹ thuật phát triển, nhân loại thiếu hụt tín ngưỡng, linh khí trong thiên nhiên càng ngày càng ít, linh vật càng khó tìm, nếu như thật sự có linh vật xuất hiện, gần như không ai dám động tới nó, bởi vì có thể dưới điều kiện gian nan như vậy biến thành linh vật, thật sự là rất được trời cao ưu ái. Đồ vật mà trời cao ưu ái cũng dám động tới, đó là nghĩ không thông suốt bao nhiêu chứ? “Tôi cùng ông đi xem.” Kỳ Yến thở dài, cái mọi người gọi là thần linh ở thời cổ, trên thực tế bao gồm cả loại linh vật sinh ra trong thiên nhiên này, nếu kinh động thần linh, không trấn an lại, đến lúc đó xui xẻo không chỉ là một mình Lý Phúc. “Cám ơn Kỳ đại sư, không biết tôi có cần chuẩn bị gì không?” Lý Phúc lấy di động ra, “Mặc kệ ngài cần thứ gì, tôi đều cho người chuẩn bị tốt.” Sau khi Kỳ Yến nói ra mấy thứ đồ vật, nhìn Lý Phúc nói: “Đương nhiên, những cái này là thứ yếu, quan trọng nhất là ông cần viết một bức tội kỷ thư (thư kể tội của bản thân).” “Tội kỷ thư?” Lý Phúc và Dương Cương đều sửng sốt, vì sao còn cần thứ này? “Ông kinh động thần linh, chỉ bồi thường đồ vật, chẳng lẽ không cần chính mồm giải thích à?” Kỳ Yến lấy ra một xấp giấy viết thư, một bình mực nước, đặt tới trước mặt Lý Phúc, “Viết đi.” Không biết giấy viết thư và mực nước làm từ cái gì, lại mang theo một mùi thơm ngát nhàn nhạt, Lý Phúc ngửi được mùi vị này, trong lòng lại chậm rãi bình tĩnh trở lại. Lão cầm lấy bút, chấm chấm mực nước, “Kỳ đại sư, viết cái này có kiêng kị gì không?” “Kiêng kị tâm không thành, ” Kỳ Yến đốt ba nén hương đặt ở bên cạnh Lý Phúc, “Viết.” Từ nhỏ Lý Phúc đã không thích đọc sách, viết văn vẻ thường thường rắm chó không kêu, cho nên hiện tại nhìn chằm chằm giấy viết thư, lại có chút phát sầu, lão thật sự không biết nên viết như thế nào, mới có thể khiến mình biểu hiện càng có thành ý. “Ngẫm lại nếu một ngày nào đó, có người chạy đến nhà ông, nói cảm thấy phong cảnh nhà ông không tồi, muốn lấy toàn bộ đồ đạc nhà ông ra sửa chữa, sau đó để một đống người xa lạ không có việc gì làm liền đến nhà ông đi dạo, tâm tình của ông thế nào?” Kỳ Yến nhìn Lý Phúc mặt ủ mày ê, “Sao ông không ngẫm lại, ngọn núi kia sừng sững ở kinh thành lâu như vậy, vì sao vẫn không có ai đi khai phá nó? Đế đô tấc đất tấc vàng, giá phòng càng ngày càng cao, nơi đó cũng không phải khu bảo vệ di tích cổ, vì cái gì không có ai động tới?” Lời này chỉ thiếu nước trực tiếp nói với Lý Phúc rằng, chỉ số thông minh là một thứ tốt, hy vọng ông có thể có nó. Kỳ Yến nói một câu, thân thể cao lớn của Lý Phúc liền lùn xuống một tấc, chờ sau khi Kỳ Yến nói xong, Lý Phúc đã hận không thể tự ngồi xổm xuống cái bàn dưới chân. “Ông chậm rãi viết, chờ sau khi ông viết xong chúng ta lại đi, ” Kỳ Yến nhìn thời gian, “Dù sao thì thời gian còn sớm, chờ đến chạng vạng đi sẽ thích hợp hơn.” “Vì cái gì?” Dương Cương nhịn không được hỏi một câu. Kỳ Yến nhìn ông ta cười đến vẻ mặt thần bí, Dương Cương nhất thời thấy đương nhiên, nhất định là canh giờ kia càng tốt. Không biết Dương Cương não bổ cái gì, Kỳ Yến nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, cậu cũng không muốn đội nắng gắt như vậy đi thỉnh thần, còn giảng giải với thần linh. Được Kỳ Yến gợi ý, Lý Phúc viết tội kỷ thư vô cùng có linh cảm, thậm chí còn kéo vài câu văn nhã bình thường mình không thường dùng, lấy ra toàn bộ thành tâm của mình. Dương Cương ngồi bất an nhìn Kỳ đại sư an tĩnh uống trà, nhỏ giọng nói: “Kỳ đại sư, tôi nghe nói những đại sư mà lão Lý mời tới, tất cả đều bó tay không có biện pháp, thậm chí còn có người bị thương hộc máu, ngài nhất định phải cẩn thận.” “Yên tâm đi, tôi chỉ là đi kính thần, chứ không phải quấy nhiễu an bình ở đó, không có gì đáng sợ.” Kỳ Yến cầm lấy điều khiển từ xa mở TV lên, nói với Dương Cương, “Chớ khẩn trương, chúng ta xem TV giết thời gian.” Dương Cương: không… tôi hoàn toàn xem không nổi TV. Đại khái qua hai giờ, tội kỷ thư của Lý Phúc mới miễn miễn cưỡng cưỡng viết xong. Kỳ Yến lấy giấy viết thư qua nhìn một lần, chữ có chút xấu, còn có vài đống mực gạch bỏ, hành văn tuy rằng không ra làm sao, nhưng mà lời lẽ khẩn thiết, có thể thấy lần này Lý Phúc thật sự bị dọa, mới có thể nơm nớp lo sợ như vậy, bảo lão làm thế nào thì làm thế đó. “Chữ không dễ nhìn, khiến ngài chê cười.” Mặt già của Lý Phúc có chút đỏ lên, gần như có chút ngại ngùng nhìn biểu tình của Kỳ Yến. “Không có việc gì, rất tốt.” Kỳ Yến rung rung giấy viết thư, trải nó ra trên bàn, “Ấn dấu tay trên mỗi tờ giấy viết thư.” Lý Phúc vươn bàn tay ra, còn đang suy nghĩ ấn như thế nào, tay đã bị Kỳ Yến vỗ một phát lên giấy viết thư. Không biết có phải là ảo giác của lão hay không, khi tay lão tiếp xúc đến giấy viết thư, có một luồng khí nóng sâu kín từ cánh tay lão truyền đến lòng bàn tay, cuối cùng biến mất không thấy. “Tốt, ” Kỳ Yến buông cánh tay Lý Phúc ra, “Chờ tôi lấy đồ liền xuất phát.” Khi đoàn người ngồi xe chạy tới dưới núi Hồng Lương, đã qua chạng vạng sáu giờ, Kỳ Yến ngẩng đầu nhìn núi Hồng Lương đắm chìm trong ánh chiều tà, mới vừa bước một bước lên trên núi, gió núi liền thổi lên, tóc của cậu bay múa trong cuồng phong, như cỏ nhỏ khô héo trong gió rét mùa đông. Lý Phúc, Dương Cương cùng với một ít viên chức đi theo phía sau Kỳ Yến sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Kỳ Yến lui về phía sau chín bước, cúc cung bái ba bái với ngọn núi, “Nay có đệ tử đời thứ hai mươi ba Thiên Nhất môn đặc biệt tới bái phỏng sơn thần, mong sơn thần thứ tội đệ tử quấy rầy.” Sau khi bái xong, cậu lấy ra ba nén hương, cắm ở trên mặt đất. Mọi người phía sau cậu đều nhìn thấy, ba nén hương này không lửa tự cháy, phát ra khói nhẹ lượn lờ bay múa giữa núi rừng. Gió núi vào thời khắc này ngừng lại, mấy người đi theo sau Kỳ Yến trong lòng vui vẻ, lại nhìn ba nén hương kia, vậy mà trong thời gian ngắn đến thế, hương lại cháy gần như không còn. “Đa tạ thượng thần.” Kỳ Yến cúi đầu với đỉnh núi, tiếp tục đi về phía trước, lúc này không có bất luận động tĩnh gì nữa. Đi tới con đường nhỏ giữa núi do người miền núi dùng chân đạp ra, rất nhanh mọi người liền phát hiện, con đường này thật sự rất an tĩnh, an tĩnh đến mức có chút đáng sợ. Theo lý thuyết, mùa hạ chính là thời điểm động vật côn trùng nhiều nhất, sao lại một chút tiếng vang cũng không có. Nhưng mà lúc này ai cũng không dám quấy rầy Kỳ đại sư đi tuốt ở đằng trước, bọn họ chỉ dám thật cẩn thận mà theo sau Kỳ Yến, động viên cho nhau. Lúc này Dương Cương đều hối hận đến xanh ruột rồi, sớm biết rằng nơi này dọa người như thế, ông ta liền không nên vì tò mò mà đến giúp vui. Bởi vì ngọn núi này cũng không quá cao, cho nên rất nhanh đoàn người liền đi đến giữa sườn núi, cũng chính là chỗ cắt băng trước đó. Kỳ Yến nhìn thấy nơi này còn đặt pháp đàn chưa thu dọn, chỉ có điều cái bàn pháp đàn đã thiếu tay gãy chân nằm trên mặt đất, cống phẩm trên đó thì càng là vô tung vô ảnh, chỉ còn lại có hai cái bàn cúng bị tàn phá. Lý Phúc nhìn thấy cảnh tượng này, chân đang hơi hơi phát run, bởi vì mấy thứ này là hôm qua mới mang lên, lúc ấy đại sư đó bị thương xuống núi, ai cũng không quản cái pháp đàn này, thật không ngờ mới chỉ qua một ngày, pháp đàn liền biến thành như vậy. Nhưng mà tình cảnh này dường như hoàn toàn không có bất luận ảnh hưởng gì đến Kỳ đại sư, lão mắt mở trừng trừng nhìn Kỳ đại sư đi tới đi lui ở nơi này, thậm chí còn thuận tay đỡ cái bàn thiếu chân đứng lên, càng thần kỳ chính là, cái bàn này thế mà còn thật sự đoan đoan chính chính đứng được. Dâng ba nén hương, đốt một lá bùa thỉnh thần, Kỳ Yến ngẩng đầu nhìn lá cây bắt đầu lay động trong rừng, làm một đại lễ với đỉnh núi: “Mong thượng thần bớt giận, việc này chỉ là hiểu lầm, Lý Phúc tuyệt đối không có ý mạo phạm. Đây là tội kỷ thư Lý Phúc tự tay viết, mong thượng thần xem qua.” Vù. Một trận gió thổi qua, cuộn lên giấy viết thư Kỳ Yến giơ trong lòng bàn tay, mọi người mắt mở trừng trừng nhìn giấy viết thư bay múa giữa ngọn núi, cuối cùng biến mất trong rừng cây. Những đại sư Lý Phúc mời trước đó đều nói lão mạo phạm thần linh, nhưng mà ai cũng không có cách nào giúp lão giải quyết, hiện tại nhìn thấy Kỳ Yến không chỉ thật sự có thể trấn an gió núi đột nhiên nổi lên, còn có thể trò chuyện với thần linh, ánh mắt nhìn Kỳ Yến giống như đang nhìn một bán tiên. Ngay khi mọi người cho rằng giấy viết thư bị gió thổi đi đã coi như thần kỳ, không ngờ là không tới một phút đồng hồ, gió núi lại nổi lên, giấy viết thư vốn đã bị thổi đi lại nhẹ nhàng trở về, còn vừa vặn rơi xuống trước mặt Kỳ Yến, sau đó không hề động đậy nữa. Kỳ Yến không động tới giấy viết thư, mà là thở dài nói: “Đa tạ thượng thần khoan hồng độ lượng, có điều việc này chỉ do Lý Phúc vô tâm, còn mong thượng thần đánh tan vận rủi trên người ông ấy, huống chi người nhà ông ấy vô tội, mong thượng thần khoan hồng.” Ý của linh vật này là tuyệt đối sẽ không phát giận lên thôn dân dưới chân núi và những người khác, nhưng mà đối với một nhà Lý Phúc, vẫn là không muốn tha thứ. Đáng tiếc khuyên giải của Kỳ Yến cũng không có tác dụng với sơn linh, cuồng phong lại nổi lên, mọi người cảm thấy nhiệt độ không khí bốn phía chợt giảm xuống, bọn họ bị lạnh đến phát run. Nhất là đương sự Lý Phúc, mặt đều trở nên xanh tím. Có lẽ đối với sơn linh mà nói, thôn dân ở chân núi đều là đứa nhỏ nó bảo hộ, chỉ là những đứa nhỏ đó vì lợi ích bản thân mà bán nó đi. Nó phẫn nộ, không cam, nhưng mà lại theo bản năng không muốn thương tổn những thôn dân đó, vì thế tất cả cảm xúc mặt trái liền chuyển dời toàn bộ lên trên người Lý Phúc. Mắt thấy người đi theo bị đông lạnh đến càng ngày càng chịu không nổi, Kỳ Yến đành phải ra tay. Cậu lấy ra một lá bùa, vươn tay vỗ vào không trung, lá bùa ở trên không trung phát ra một tiếng toành nổ vang, đám người Lý Phúc nháy mắt liền cảm thấy khí nóng bên người đã trở lại. Có điều bên bọn họ thì thư thái, khí lạnh lại đổ toàn bộ về phía Kỳ Yến, thậm chí bọn họ nhìn thấy khối đất dưới chân Kỳ Yến đứng, nổi lên một tầng băng mỏng. Một đám khí đen đánh tới Kỳ Yến, nhưng mà còn chưa có đụng tới trên người cậu, đã bị một chỉ quyết của Kỳ Yến đánh tan. Lúc này Kỳ Yến phá lệ cảm kích mây tía mà Sầm Bách Hạc đưa cho cậu, nếu không nhờ có số mây tía đó, cậu cũng không thể chống lại được. “Ông chủ…” Thư ký lắp bắp dựa vào Lý Phúc, “Vị đại sư này… là đang đánh nhau với sơn thần sao?” Hắn ta vừa nói lời này, tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, giống như hắn ta nói cái gì đó đáng sợ, dọa hắn ta tới mức rụt cổ. “A…” Lý Phúc há miệng nửa ngày mới phát ra âm thanh, “Mấy người mau nhìn!” Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vô số lá khô bay múa trong gió, nhưng mà những lá khô đó giống như lưỡi dao sắc bén, vạch ra vài vết trên quần áo Kỳ đại sư, nhưng cũng không biết có phải trùng hợp hay không, đám lá cây đó lại cố tình không tổn thương được đến thân thể Kỳ đại sư, chỉ có thể vô ích xoay quanh cậu. Mọi người xem một hồi, dù không rõ thuật pháp, cũng nhìn ra từ đầu tới đuôi Kỳ đại sư đều đang phòng ngự, căn bản không có ý tứ thương tổn sơn thần. Không biết có phải sơn thần cũng hiểu rõ điểm ấy hay không, công kích liền dần dần yếu xuống, thậm chí có ý tứ lui bước. Kỳ Yến thừa cơ hội này, rất nhanh bấm một chỉ quyết: “Nay thỉnh tứ phương thần linh làm chứng, Lý Phúc nguyện tại đây lập kim thân cho sơn thần, xây miếu thần, tuyệt đối không vượt lôi trì một bước, mong sơn thần bớt giận.” Gió núi đột nhiên ngừng lại, chỉ có lá cây còn đang đong đưa rất nhẹ. Kỳ Yến quay đầu nhìn về phía Lý Phúc, “Lý Phúc, lại đây!” Lý Phúc chạy bước nhỏ đến bên cạnh Kỳ Yến, cả người đều phát run. “Quỳ xuống! Nói chuyện!” Kỳ Yến một cước đá vào khuỷu chân lão, tên to con Lý Phúc phịch một tiếng quỳ xuống. “Nói, nói cái gì?” Lý Phúc nhìn Kỳ Yến, quả thực cứ như một gốc cải thìa đáng thương. “Nói ông nguyện lập miếu thần cho sơn thần, hàng năm đều sẽ thành tâm đến hiến tế.” Kỳ Yến nhìn bộ dạng bị dọa mê man của lão, có giận cũng không phát ra được, “Thần linh luôn khoan hồng độ lượng, chỉ cần ông nói được làm được, thần linh khẳng định sẽ tha thứ ông, mà còn phù hộ người nhà ông bình an, mọi sự thuận lợi.” Lý Phúc nghe vậy liền thành thành thật thật dập vang đầu chín cái, sau đó mang cái trán xanh tím, dựa theo lời của Kỳ Yến lập hứa hẹn. Lá cây lay động đều ngừng lại, núi rừng vốn dĩ an tĩnh bắt đầu có côn trùng kêu vang chim hót, giống như hết thảy hiện tượng phi tự nhiên vừa rồi căn bản chưa từng tồn tại. “Kỳ, Kỳ đại sư…” Lý Phúc quỳ trên mặt đất, tội nghiệp nhìn Kỳ Yến, không dám đứng lên. Kỳ Yến không có nhìn lão, mà là nhìn về phương hướng đỉnh núi: “Ngọn núi này đúng là nơi phi long tụ linh, long khí chưa tiêu tan của đế đô có một phần tiềm tàng dưới ngọn núi này. Ông không cần cảm thấy buông tha ngọn núi này đáng tiếc, kì thực là công đức của ông.” “Không không không, ” Lý Phúc lắc đầu liên tục, “Tôi tuyệt đối không có ý tiếc nuối, tôi chỉ muốn hỏi là, có phải sơn thần đi rồi không?” “Đi hả?” Kỳ Yến cúi đầu nhìn lão, “Nó chính là ngọn núi này, nó vẫn luôn thủ vệ mảnh đất này.” Nghe nói như thế, kính sợ trong lòng Lý Phúc càng sâu, nhớ tới trước đó mình mang theo một đống người đến, chuẩn bị mở núi đốn cây xây dựng kiến trúc, đã cảm thấy mình ngốc đến lợi hại. Có điều, Kỳ đại sư dám bàn điều kiện với sơn thần còn đánh nhau với ngài ấy, thật sự là tồn tại giống như thần vậy. Đoàn người xuống núi, Lý Phúc tò mò hỏi: “Đại sư, ngài làm sao dám động thủ với sơn thần thế?” “Không động thủ với nó, ông cho là nó sẽ nguyện ý bàn điều kiện với tôi à?” Kỳ Yến quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, núI Hồng Lương dưới bóng đêm như một cái bóng cao lớn, bao phủ toàn bộ thôn Hồng Lương, “Bởi vì nó phát hiện không làm gì được tôi, mới miễn cưỡng đáp ứng đề nghị mà tôi đề xuất lúc sau.” Nếu chỉ xây miếu thần là có thể giải quyết, thì mấy đại sư trước đó Lý Phúc mời đến, chỉ sợ đã sớm nói ra. Kỳ Yến mới vừa nói xong, Lý Phúc liền nhận được điện thoại của người nhà, nói sốt cao đột nhiên lui, tất cả bệnh trạn nôn mửa cũng đều biến mất, quả thực tốt đến mức có chút không thể tin được. Sau khi lão cúp điện thoại, ánh mắt nhìn Kỳ Yến tràn đầy cảm kích, nếu không phải lúc này bọn họ ở trong xe, không gian không đủ lớn, không chừng lão sẽ lập tức quỳ gối với Kỳ Yến. Hết chương 37
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]