Khi không ít thí sinh bắt đầu tiến lên bậc cầu thang dài của vòng thử thách đầu tiên, Lâm Khinh Vũ ôm quyền, giọng cười vang nhưng lạnh lùng:
“Vậy tạm biệt tại đây, tại hạ đi trước… mong sẽ gặp lại đạo hữu ở vòng hai.”
Lăng Thiên cũng ôm quyền đáp lễ, ánh mắt trầm ổn, sau đó Lâm Khinh Vũ lao lên bậc thang phía trước, hắn cũng từ từ đi theo sau…
Bậc thang đá dài hun hút, trải qua mây sương mờ ảo, ánh sáng linh khí phản chiếu lung linh như hàng ngàn con rắn bạc uốn lượn quanh chân, khiến mỗi bước đi đều trở nên nặng nề hơn.
Khi hắn chỉ mới bước tới bậc đầu tiên, một luồng áp lực vô hình bất ngờ đè xuống vai hắn, khiến cơ thể chùn lại, mạch xương như bị bó chặt. Hắn nhíu mày, hơi thở nặng nề, khẽ lấy ý chí để chống đỡ.
Ngẩng mắt nhìn phía trước, Lâm Khinh Vũ đang lao lên từng bậc, vẻ mặt tuy mỉm cười nhưng cũng lộ rõ sự cực nhọc. Ánh mắt Lâm Khinh Vũ thoáng liếc lại, nụ cười lạnh lùng pha chút khinh miệt…
Phía sau, tiếng các thí sinh rì rầm quan sát… sau đó cũng leo lên xen lẫn tiếng thở hổn hển và tiếng bước chân nặng nề, vang vọng khắp không gian rộng lớn. Không khí nơi đây vừa trầm mặc vừa căng thẳng, từng bậc thang như thể ẩn chứa vô số cạm bẫy, thử thách không chỉ sức mạnh mà còn là ý chí và quyết tâm của mỗi người.
Thấy cảnh tượng trước mắt, Lăng Thiên chỉ đứng yên tại chỗ, mắt quét quanh các thí sinh đang lê bước trên bậc cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-dao-chi-nghich/5003605/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.