Buổi tối hôm ấy, Lăng Thiên thu dọn vài món đồ đơn giản: mấy bộ y phục gọn nhẹ, một vài món đồ cá nhân, vài bình rượu hảo hạng, một túi linh thạch,... Tất cả được hắn cho vào trong chiếc vòng trữ vật mà gia gia hắn đã ttặng…
Sắp xếp xong, hắn ngồi một lúc bên bàn, nhìn ngọn đèn dầu lay động trong gió đêm. Sau đó, hắn mới chậm rãi trở về giường, nằm xuống.
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, lạnh nhạt mà yên bình.
Trong khoảnh khắc ấy, những ký ức cũ nơi Hứa phủ bất giác tràn về — như dòng suối nhỏ len qua kẽ đá, chậm rãi mà thấm sâu.
Từ lúc đến thế giới này, mỗi sáng đều nghe tiếng cha đi dạo trước sân, tối còn dạy hắn một vài thứ; nhớ những lần bá thúc cười ha hả nâng hắn đặt lên vai, đưa hắn chạy khắp đại viện, chỉ dạy hắn luyện công; nhớ những lúc gia gia ngồi trên chiếc ghế gỗ trước sân, giảng dạy về con đường tu luyện. Nhớ về những lễ hội ở trong thành, cùng Vân Nhi dạo chơi khắp phố,…
Những điều ấy… vốn tưởng bình thường đến mức chẳng mấy để tâm.
Nhưng giờ phút chuẩn bị rời xa, tất cả lại trở nên rõ ràng vô cùng.
Lăng Thiên khẽ nhắm mắt.
Hứa phủ… là nơi hắn lớn lên từng ngày. Là nơi đầu tiên trong hai đời hắn cảm nhận được hơi ấm của gia đình.
Bỗng nhiên, trong thức hải vang lên giọng nói thản nhiên mà lạnh nhẹ của Linh Vân:
“Nhóc con… ngươi lưu luyến nơi này đến thế sao?”
Hắn không mở mắt, chỉ thở ra một hơi dài, mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-dao-chi-nghich/4945178/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.