Cây bổng lại trở về trong tay Mễ Thương Khung.
Thần sắc của hắn rất kỳ lạ.
Hắn giống như một người “tiếp bổng”, nếu đã tiếp lấy thì gánh nặng đường xa, trách nhiệm trên người, không thể bỏ được, cũng không thể bỏ xuống lần nữa.
Nếu như hắn đã tiếp bổng, vậy thì phải làm một số chuyện bay bổng, mới không có lỗi với cây bổng này.
Hắn và bổng đã hợp lại làm một, hắn chính là bổng, bổng chính là hắn.
Hắn cầm bổng trên tay, thần sắc biến đổi.
Râu tóc của hắn căng phồng, cả khuôn mặt giống như một con sư tử, cả người phát ra một mùi vị nồng đậm.
Đó là mùi vị lão nhân? Hay là khí tức sát nhân?
Trong nháy mắt này, hắn đã không còn là một lão thái giám quyền cao chức trọng, người duy nhất có thể để râu trong cung đình, thường hầu hạ bên cạnh hoàng đế, có ảnh hưởng lớn đối với võ lâm kinh hoa, mà giống như một ma đầu.
Một ma đầu giết hết địch/bạn/thần/quỷ trong thiên hạ.
Giờ phút này hắn ma tính đại phát, thậm chí còn giống ma hơn so với Quan Thất toàn thân tràn đầy ma khí sát khí.
Bổng nơi tay người đã hóa điên.
Bổng ở trong tay Mễ Thương Khung, hắn trở thành điên.
Trăng điên đầy trời, côn điên múa loạn.
Côn múa người điên.
Bổng và côn không giống nhau, ít nhất đầu bổng là bằng, dẹp, nhọn, còn đầu côn lại phần lớn là vuông, tròn, cùn.
Có điều Mễ Thương Khung lại dùng bổng trên tay múa thành côn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-anh-hung/2617823/chuong-481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.