Kiếm trên tay y có một cái tên, đó là “Si”.
Chỉ một chữ.
Y rút thanh kiếm giết người của mình ra, đồng thời cũng nói một câu tổn thương người.
- Một người thật sự thích nữ nhân sẽ không cưỡng gian nữ nhân. Ngươi to gan làm bậy, vô độ tùy hứng, ta có thể mặc kệ. Nhưng gần hai tháng qua ở kinh thành, ngươi ít nhất đã gây ra mười một vụ cưỡng gian giết người. Ta giết ngươi để tế trời, để tế hồng nhan, để trút công phẫn. Nếu ngươi đã làm chuyện như vậy thì không xứng làm người võ lâm, cũng không xứng làm hảo hán, càng không xứng làm người!
Sắc mặt của y trắng như tuyết, áo trắng như tuyết, kiếm trắng hơn tuyết.
Trăng cũng trắng như tuyết.
“Tuyết” ý đột nhiên bừng lên.
Kiếm ý bùng cháy mạnh mẽ.
Kiếm tấn công Tôn Thanh Hà.
Tôn Thanh Hà vẫn nhìn chăm chú vào tay của Thích Thiếu Thương.
Không phải nhìn kiếm của y, cũng không phải nhìn cánh tay cầm kiếm của y, mà là nhìn ngón tay đang kẹp đóa hoa đã tàn một nửa.
Hắn còn nói một câu rất liều lĩnh:
- Ngươi nói ta làm thì ta làm, vậy thì thế nào! Ta cưỡng gian hết mỹ nữ trong thiên hạ, hưởng hết vui vẻ của nhân thế, khoái hoạt hết cả đời, ngươi sẽ làm gì?
Hắn cũng trả lại một kiếm, giống như trả lại một ân tình.
Kiếm của hắn cũng có tên gọi, đó là “Thác” (sai).
Kiếm của hắn tên là “Thác”.
Ai, trên đời này, si si thác thác, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-anh-hung/2617732/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.