Vóc người Tôn Thanh Hà mặc dù rất cao lớn, nhưng tay của hắn cũng rất sạch sẽ, hơn nữa còn rất thanh tú.
Bàn tay thanh tú của hắn đang rút ra một thanh kiếm kiêu ngạo hơn người, kiếm của hắn chỉ thẳng vào trời, trên trời có trăng.
Kiếm vốn ở trong đàn.
Lúc rút kiếm, kiếm ý quét qua dây đàn, phát ra ân anh cực kỳ êm tai.
Kiếm rất quạnh quẽ, đây là một thanh kiếm không có bằng hữu.
Ánh trăng rọi trên mũi kiếm chỉ phản chiếu hai chữ “cô độc”.
Sắc mặt của hắn bắt đầu phát xanh, nhưng ấn đường lại hiện lên màu đỏ:
- Ngươi đã biết ta là dâm ma Tôn Thanh Hà, vậy thì thế nào?
Thích Thiếu Thương khẽ nói:
- Vậy thì ta muốn thay trời hành đạo…
Y chỉ nói tám chữ.
Lúc nói chữ thứ nhất, y đã bắt đầu rút kiếm.
Đến chữ thứ tám, y đã rút kiếm xong.
Tốc độ rút kiếm của y không hề nhanh, nhưng rất cẩn thận, hơn nữa còn thương tiếc.
Y đối với kiếm của mình có một loại thương hương tiếc ngọc giống như đối với nữ nhân yêu thích.
Y rút kiếm của mình ra, kiếm kêu vang động lòng người.
Kiếm từ bên hông rút ra, sau đó đặt ngang ngực, chỉ vào tim kẻ địch cách đó khoảng mười thước, đứng yên bất động.
Mắt của y rất đẹp, trắng nhiều hơn đen, nhưng màu trắng tươi sáng lại làm nổi bật màu đen lưu động, dường như có phần u oán, hết sức tịch mịch.
Ánh trăng rọi lên mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-anh-hung/2617729/chuong-434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.