Ôn Nhu vừa kêu lên, Vương Tiểu Thạch giống như trúng một viên sao băng vào đầu, vội hỏi:
- Sao vậy?
Ôn Nhu hổn hển nói:
- Không hay rồi.
Vương Tiểu Thạch càng vội vàng:
- Cái gì không hay?
Ôn Nhu nói:
- Vừa rồi ngôi sao băng kia lướt qua, ngươi có cầu nguyện không? Nghe nói nhìn thấy sao băng, cầu nguyện trước khi ánh sáng của nó biến mất sẽ rất linh. Ngươi có cầu nguyện không?
Lúc này Vương Tiểu Thạch mới yên lòng:
- Cầu nguyện à? Không.
Ôn Nhu lại hỏi:
- Tại sao không cầu nguyện?
Vương Tiểu Thạch cười khổ nói:
- Ta không biết chuyện này…
Ôn Nhu bĩu môi, bỗng tràn đầy hi vọng, hai tay khép lại trước ngực, ngẩng đầu nói:
- Một ngôi cầu không kịp, không sao cả, đợi ngôi kế tiếp sẽ kịp cầu nguyện.
Vương Tiểu Thạch tỏ vẻ hoài nghi. Ôn Nhu phồng má khăng khăng nói:
- Ta biết sẽ có một ngôi sao băng kế tiếp.
Vương Tiểu Thạch vốn không để trong lòng, thấy Ôn Nhu thành kính như thế, ngay cả chiếc cổ ngọc và chiếc cằm thanh tú của nàng đều hiện lên một loại ánh sáng lờ mờ cực nhu, cực đẹp, cực hài hòa, trong lòng cũng cảm thấy ôn nhu thành kính, cũng chắp hai tay lại, ngẩng đầu nhìn trời nói:
- Đúng vậy, sẽ còn một ngôi sao băng kế tiếp…
Bỗng nhiên, lần này hai người đều “ai da” một tiếng, trợn mắt há mồm, sững sờ nhìn bầu trời mênh mông tối đen, ngẩn ra ở đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-anh-hung/2617628/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.