Vương Tiểu Thạch cũng không thừa thắng truy kích, chỉ lặng lẽ cúi người, nhặt những mảnh đá vỡ.
Thần sắc của hắn quý trọng như vậy, bi thương như vậy, trong mắt tràn đầy tình cảm và yêu thương, giống như đó không phải đá mà là con của hắn.
Ngay cả Ôn Nhu luôn thích trêu đùa, nhìn thứ gì cũng không vừa mắt, lúc này thấy vậy cũng không khỏi có phần cảm động.
- Đá cũng có sinh mệnh.
Trong giọng nói của Vương Tiểu Thạch tràn đầy áy náy và thương tiếc:
- Nó có tình cảm.
Phương Ứng Khán lại rất thành khẩn nói:
- Xin lỗi, nó quá mạnh, ta thu thế không được, đã đánh vỡ nó.
Hắn thực ra không phải thành khẩn, mà là kính trọng.
Hắn kính trọng Vương Tiểu Thạch kính trọng hòn đá của mình, bởi vì đá chính là thần binh lợi khí của Vương Tiểu Thạch.
Một kiếm thủ giỏi nên xem kiếm của mình như tính mạng.
Vương Tiểu Thạch đối với đá của hắn cũng có loại tình cảm này.
Điểm này Phương Ứng Khán hiểu rõ, cho nên hắn tôn kính.
- Vì cứu người.
Giọng nói của Vương Tiểu Thạch vẫn rất bi thương:
- Ta đành phải hi sinh nó. Mỗi hòn đá đều khác nhau, tinh thạch là hiếm thấy nhất trên thế gian, bể một khối thì ít đi một khối.
Sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Phương Ứng Khán:
- Kiếm của ngươi cũng là kiếm tốt, nó đã bị thương, ngươi nên giữ gìn nó cho tốt.
- Đúng vậy.
Phương Ứng Khán nghiêm nghị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-anh-hung/2617581/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.