Vương Tiểu Thạch cười khổ, xoa mặt, không rõ nguyên nhân.
Ôn Nhu đã đánh người, còn hứng thú dạt dào, vui vẻ cao hứng liếc nhìn Vương Tiểu Thạch, giống như đang mong đợi, lúm đồng tiền tựa như một đóa hoa ngậm nụ sắp nở.
Vương Tiểu Thạch cho rằng tiếp theo sẽ còn cái bạt tai thứ hai, nhưng đợi một lát lại chẳng có gì.
Cho nên hắn hỏi:
- Không có nữa à?
Vừa hỏi như vậy, lại khiến Ôn Nhu ngẩn ra.
- Không có cái gì?
- Chỉ đánh một cái thôi sao?
- Ngươi không hỏi ta tại sao lại đánh ngươi?
Ôn Nhu rất kinh ngạc:
- Lại chỉ hỏi ta còn muốn đánh thêm mấy cái hay không?
Vương Tiểu Thạch nghĩ thầm, hỏi nàng tại sao lại đánh mình à? Vậy thì có gì để hỏi. Ôn cô nương nổi giận, cũng mặc kệ phải trái đúng sai, thị phi phức tạp. Đánh thì cũng đánh rồi, cho nàng trút hết cơn giận là được, có hỏi kết quả cũng như không.
Cho nên hắn chỉ cười cười, nói:
- Hóa ra chỉ đánh một cái, vậy thì tốt rồi.
Con ngươi Ôn Nhu đảo một vòng, cười hì hì nói:
- Ta biết rồi, ngươi đừng gạt ta.
Lúc này lại đến phiên Vương Tiểu Thạch cảm thấy khó hiểu:
- Gạt cô cái gì?
Ôn Nhu thông minh lanh lợi nói:
- Ta biết rồi, ngươi nhất định đã làm những chuyện có lỗi với ta, không dám thấy mặt trời, vì vậy mới không dám đánh trả, không dám bắt bẻ ta.
Vương Tiểu Thạch nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-anh-hung/2617572/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.