- Ta nói là tâm, tâm già, không phải là người.
Hà Tiểu Hà cười nói tiếp:
- Ta thật hâm mộ muội.
- Hâm mộ ta cái gì?
Ôn Nhu cảm thấy lạ.
- Hâm mộ muội vĩnh viễn ngây thơ, hoạt bát, vui vẻ
Hà Tiểu Hà thiện ý nói:
- Người như vậy, tình hoài vĩnh viễn không già.
Cặp mắt Ôn Nhu sáng lên, giống như hai ngọn đèn, nhưng không lâu sau lại ảm đạm đi.
- Tâm tình của ta cũng không tốt…
Lông mi dài của Ôn Nhu rũ xuống, lay động rất nhiều vết tích mộng mơ.
- Tại sao không tốt?
- Ta…
Ôn Nhu muốn nói lại thôi:
- Cũng không có gì.
Khóe mắt Hà Tiểu Hà liếc thấy Ôn Nhu đang cầm vạt áo của chính mình kéo rồi lại vò, vò rồi lại kéo, trong lòng ngầm hiểu được mấy chuyện.
Thứ nhất, tiểu cô nương vốn sung sướng không biết thời gian này, trên thân thể và tâm lý e rằng thật sự đã xảy ra chút chuyện.
Thứ hai, không biết những chuyện này có quan trọng đối với người khác hay không, nhưng đối với Ôn Nhu thì nhất định hết sức nghiêm trọng.
Thứ ba, nếu như chuyện rất nghiêm trọng với Ôn Nhu, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của đại cô nương này. Một khi vị đại tiểu thư này tính khí không tốt, những người đồng hành nhất định cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Thứ tư, vì vậy nàng phải biết rõ Ôn Nhu “rốt cuộc có tâm sự gì”.
Thứ năm, nếu như muốn làm rõ Ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-anh-hung/2617563/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.