Ám khí nổ tung bắn về phía Mễ Thương Khung, giữa bầu trời đầy sương mù, trông giống như những đóa hoa giận dữ.
Mễ Thương Khung phát hiện từ khi hắn vừa ra tay, vừa múa côn, tất cả đều không thể lựa chọn.
Tất cả đều mất đi quyền lựa chọn.
Hắn rít lên, xuất côn.
Côn là cứng, nhọn, nhưng côn thế lại là không, vô.
Đường Thất Muội chợt phát giác ám khí do mình phát ra lại không nổ tung.
Chuẩn xác mà nói, không phải không nổ tung, chỉ là không có tiếng nổ vang.
Hắn thấy được nó nổ nó tung, nhưng lại yên tĩnh không tiếng động.
Hắn biết rõ, nếu màng nhĩ của mình không phải bị đối phương đánh vỡ, vậy thì tiếng nổ mạnh đã bị che lấp bởi tiếng rít của địch thủ thoạt nghe không hề vang dội.
Hắn đột nhiên cảm giác được “không”, ngũ tạng lục phủ giống như đồng thời bị đục rỗng.
Trước mắt cũng thành không, chỉ thấy sương mù đầy đất giữa ban ngày.
Ngay lúc này, một côn của Mễ Hữu Kiều đã đánh xuống đầu.
Cũng vào lúc này, toàn thân Đường Thất Muội phát ra một loại mùi vị, đó là mùi hôi.
Chỉ cần đối phương ngửi được mùi hôi này, hắn sẽ có bản lĩnh độc chết đối phương, bởi vì “mùi vị” cũng chính là ám khí của hắn.
Toàn trường có nhiều người như vậy, nhưng “mùi vị” này hắn chỉ phát ra với Mễ Thương Khung, người khác sẽ không ngửi được.
Bởi vì hắn là Đường Thất Muội, “Độc Cô Nhất Vị” Đường Thất Muội.
Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-anh-hung/2617519/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.