Thái Kinh không có uy thế quá đáng sợ.
Cho dù có, đối với loại người thân kinh bách chiến như Diệp Vân Diệt, cũng chẳng có gì đáng sợ.
Thái Kinh cũng không có quan uy gì.
Uy thế nhà quan, phần nhiều là do quan viên trung cấp và hạ cấp thích khoe khoang. Một người làm quan đến mức đủ cao đủ lớn, người thay hắn khoe khoang uy thế lại là thuộc hạ. Bản thân hắn nếu như đủ sáng suốt, đa phần chỉ cố tỏ ra gần gũi thân thiết.
Thái Kinh thậm chí chẳng cần cố gắng xây dựng uy thế gì.
Bởi vì hắn đã không cần.
Với uy danh hiện giờ của hắn, có ai không biết? Có ai không kính? Có ai không sợ? Hắn đã không cần dọa người, bởi vì quyền lực và địa vị của hắn đã đủ dọa người rồi.
Cũng vì vậy, cho nên càng ẩn giấu chân tướng, càng khiến người khác không biết nội tình, càng đáng kinh đáng sợ.
Diệp Vân Diệt chính là sợ điều này.
Hắn không biết Thái Kinh là người như thế nào, thích cái gì? Không thích cái gì? Hắn vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, như vậy mới càng đáng sợ.
Thái Kinh lại rất ôn hòa.
Hắn nói:
- Ngươi đừng khẩn trương, ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện đi!
Diệp Vân Diệt muốn tự nhiên một chút, nhưng toàn thân lại càng căng thẳng:
- Thái sư tìm tôi đến có chuyện gì?
Thái Kinh dứt khoát nói:
- Ta rất bận, cũng không nói lòng vòng nữa. Ta biết ngươi rất có bản lĩnh, quyền pháp rất cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-anh-hung/2617476/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.