Đêm nay có gió, nàng đi ra rừng cây, khi băng quá đình nghỉ chân, chợt nhìn thấy một góc lầu cao ngũ sắc dưới bầu trời đầy sao. Trên đỉnh lầu đèn đuốc sáng trưng, ánh lửa lập lòe, giống như dưới bầu trời đêm mây gió cuộn trào vẫn còn lại một phương trống rỗng. Ngước lên bầu trời, nhìn xuống sóng biếc, một góc mái lầu này rất có khí phái độc bá thiên hạ, phong lưu khắp chốn. Nàng biết hiện giờ người nào đang ở trong đó. Nàng muốn báo thù, nàng vẫn đang chờ. Nàng chờ chủ nhân trong lầu này quật khởi, đứng lên, hưng thịnh, cũng chờ tòa lầu khí vũ phi phàm này dần dần suy sụp, thất bại, thậm chí hoàn toàn hủy diệt. Nàng chờ để thấy những chuyện này, cũng không tiếc âm thầm ra tay biến những chuyện này thành sự thật.
Sau đó nàng đi đến bên cạnh gốc cây mai già kia.
Hoa mai thơm dịu, như nhạt mà lại sâu.
Mai hồng nở rộ.
Nàng hít một hơi thật sâu, hương mai thấm vào người, sau đó ngắt một cành mai, cắm nghiêng trên mặt đất ướt đẫm sau khi sương xuống.
Chẳng lẽ nàng muốn dùng cành mai làm bia, dùng hoa mai để thờ, dùng hương mai để tế?
Trong buổi tối đang lên này, nàng đang tưởng niệm người nào?
Không phải.
Sau khi nàng dùng tư thái xinh đẹp cắm nhành mai xuống, trong đất chợt vang lên tiếng lạch cạch, sau đó mặt đất nơi nàng đứng từ từ nứt ra…
Giống như một chiếc quạt đang từ từ mở ra, phía trên vẽ núi vẽ nước, viết những lời lưu niệm, đều sẽ lần lượt nhìn thấy sau khi mặt quạt hoàn toàn mở rộng.
Dung mạo của nàng gặp tuyết càng trong, qua sương càng đẹp.
Năm đó nàng gảy đàn trên sông, hôm nay trong lòng nàng đã không códây đàn.
Nàng chính là Lôi Thuần, đương kim tổng đường chủ của Lục Phân Bán đường.
Ngươi có thể nghe được tiếng đàn, là bởi vì đàn có dây.
Một người có cảm tình, là bởi vì hắn hữu tình.
Lôi Thuần thì sao?
Tại sao vẻ u buồn lộ ra trong đôi mắt tịch mịch của nàng, lại khiến người ta cảm thấy đó không phải là tình, mà là vô tình.
Vô tình, rốt cuộc là vì tình đến lúc nồng tình chuyển nhạt, hay là tình đến nơi sâu không oán trách?
Ngươi nói sao?
Ai mà biết.
Nếu đạo vô tình lại hữu tình, vậy trời hữu tình thì trời cũng già. Nếu nói đến vô tình, không bằng cứ đi hỏi Vô Tình.
“Vô Tình” này đương nhiên là Vô Tình trong “Tứ Đại Danh Bổ”.
Nhưng mà ngay cả Vô Tình cũng không phải hoàn toàn vô tình, chẳng qua là tình cảm của y quá yếu ớt, sợ bản thân trên tình cảm dễ bị tổn thương, tổn thương nặng nề, cho nên dùng “vô tình” để làm lá chắn, phòng ngừa hậu hoạn. Ai có thể tuyệt đối vô tình?
oOo
Kim Phong Tế Vũ lâu, trên Lưu Bạch hiên ở tầng cao nhất Bạch lâu, Bạch Sầu Phi trần truồng, dùng thân thể hùng tính, hùng tráng, hơn nữa còn hùng hổ doạ người nhìn chằm chằm vào Trương Thán và “Hỏa Hài Nhi”.
Trương Thán giận dữ, trầm giọng quát lên:
- Thả Ôn Nhu ra!
Bạch Sầu Phi cười lạnh:
- Muốn nữ nhân thì hãy tự mình đến lấy!
Trương Thán chợt hạ thấp người xuống, giống như rồng có thể bay cao cũng có thể ẩn mình.
Ánh mắt Bạch Sầu Phi như một mũi tên lạnh, nhìn chăm chú vào Trương Thán.
Nhưng người ẩn mình là “Thần Thâu Đắc Pháp”, người bay cao lại là “Hỏa Hài Nhi”.
Thái Thủy Trạch lao về phía Ôn Nhu trên giường. Hắn nhìn giống như bị thương rất nặng, nhưng động tác lại nhanh hơn cả cáo.
Ánh mắt Bạch Sầu Phi vẫn nhìn chăm chú vào Trương Thán, nhưng lại tiện tay phát ra một chỉ, chỉ phong xé gió bắn về phía Thái Thủy Trạch.
Bạch Sầu Phi vừa động, Trương Thán cũng lập tức động.
Hắn cúi thấp người, sau đó nhảy lên, dùng chưởng thế Quan Âm, hai tay hợp lại, vỗ vào chỉ kình do Bạch Sầu Phi phát ra.
Trương Thán kẹp dính chỉ kình của Bạch Sầu Phi, đột nhiên cảm thấy nóng lên, kêu lớn một tiếng, há miệng phun ra một hơi. Cùng lúc đó, những nốt mụn vốn phát triển rất “thịnh vượng” trên mặt hắn đột nhiên đều ức máu.
Nhưng hắn cũng đồng thời vuốt lên y phục của Bạch Sầu Phi.
Bạch Sầu Phi hừ lạnh một tiếng, đầu gối không cong, vai không hạ thấp, đột nhiên lách người chắn ở trước giường.
Như vậy, thân hình Thái Thủy Trạch lại giống như đang lao về phía hắn.
Bạch Sầu Phi không hề sợ hãi chờ đợi.
Tư thế bay của Thái Thủy Trạch cũng rất đặc biệt, hắn gần như dán vào mặt đất bay vút tới.
Hắn lướt đến đến gần Bạch Sầu Phi ba thước, đột nhiên lại dựng thẳng lên, đứng vững xuất đao, hét lớn một tiếng, một đao chém vào Bạch Sầu Phi.
Bạch Sầu Phi hừ nhẹ một tiếng, năm ngón tay trái như hoa lan phất ra.
Xưa nay hắn ra tay thường chỉ dùng một ngón, hiện giờ lại dùng cả năm ngón, cũng xem như hiếm thấy.
Một tiếng “bình” vang lên, năm ngón tay phất qua trên đao, thanh đao kia lập tức “biến mất”.
“Đao” này vốn là do “sâu” hợp thành, hiện nay tất cả đều bị đánh văng, tiêu tán vô hình.
Cùng lúc đó Trương Thán đã đánh tới. Bạch Sầu Phi dùng ngón cái tay phải bắn ra một luồng kiếm phong, bắn vào trước mặt Trương Thán trước khi hắn phát ra chưởng kình.
Lần này Trương Thán lại cúi người đứng thẳng, dùng tay phải ngăn cản một chỉ.
Một tiếng “cách” khẽ vang lên, xương ngón tay trên tay phải của Trương Thán bị chỉ kình đánh gảy, nhưng năm ngón tay trái của hắn lại khép vào như chim mổ, phản công Bạch Sầu Phi một chiêu.
Bạch Sầu Phi tay vung mắt nhìn, giống như nghệ sĩ thưởng thức dây đàn, thấy chiêu phá chiêu, chiếm hết thượng phong. Nhưng lần này hắn lại đột nhiên càm giác, cú mổ kia của đối thủ lại chính là chỉ công “Kinh Thần chỉ” của mình.
Vừa rồi hắn đã phát ra một chỉ “Tiểu Tuyết”, lúc này đối phương lại phản công với sức mạnh lớn gấp năm lần.
Hắn lập tức thất kinh, tiểu tử này từ khi nào lại học được “Kinh thần chỉ” của mình?
Bạch Sầu Phi ứng biến nhanh chóng, bốn ngón khác trên tay phải lập tức thi triển chỉ quyết “Đại Tuyết”, ngăn cản năm luồng “khí mổ” của Trương Thán tập kích, lại trong nháy mắt bắn ra “Tiểu Tuyết” mạnh gấp hai lần, đánh bay đối phương ra ngoài một trượng.
Trương Thán giống như bị nổ trúng.
Sau đó Bạch Sầu Phi lập tức phản công.
Hai người này đều rất phiền toái, phải lập tức giết chết!
Nhưng cùng lúc này, hắn chợt phát hiện trên người có bảy tám chỗ tê rần.
Sâu!
Hóa ra trên người hắn có ít nhất bảy tám chỗ đã bị sâu cắn.
Vừa rồi một chỉ của hắn bắn vào trên “Đao Trùng”, những con sâu màu đỏ trên đao hoàn toàn bị hắn đánh bay, nhưng cũng không hoàn toàn chết hẳn. Có con lại từ có màu trở thành không màu, lặng lẽ bán vào trên thân thể không mặc quần áo của hắn.
Hắn quá khinh địch, cho rằng đã dùng đến năm ngón tay, phá hủy “Đao Trùng” của Hỏa Hài Nhi, lại bởi vì Trương Thán dùng “Phản Phản thần công”, phản công chỉ kình, thu hút sự chú ý của hắn, cho nên mới bị “Đao Trùng” dính lên người, vô cùng nguy hiểm.
Trong lòng hắn phát lạnh, lập tức lui nhanh.
Thái Thủy Trạch lại thừa dịp này tấn công, tiếc là hắn đã không còn binh khí thuận tay.
Lúc này, chợt nghe một tiếng quát nhẹ:
- Ta tới giúp ngươi!
Chỉ thấy “Tiền Đồ Vô Lượng” Ngô Lượng đã xông vào, vượt lên phía trước, dùng “Hắc đao” của hắn đâm thẳng vào lưng Bạch Sầu Phi.
Thái Thủy Trạch nhân cơ hội thở một hơi, trở tay từ trong người lấy ra một “binh khí” hình quả khế.
Nhưng hắn còn chưa phát động, chợt nghe Trương Thán hét lớn:
- Cẩn thận…
Cẩn thận?
Cẩn thận cái gì?
Hắn nhất thời còn chưa hiểu rõ, lại thấy Trương Thán giống như phát điên nhanh lao tới, tay phải trừ ngón giữa giống như mũi kích đâm thẳng về phía Ngô Lượng.
Lúc này Thái Thủy Trạch mới đưa mắt nhìn sang Ngô Lượng, nhưng đã chậm.
“Hắc đao” của Ngô Lượng đã đâm vào sườn trái của hắn, mũi đao màu đen lại từ sườn phải xuyên ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]