Âu Dương Ý Ý từ Lưu Bạch hiên đi xuống, trên mặt nở một nụ cười “ít ỏi”, dáng vẻ giống như lười biếng tản mạn, nhưng thực ra lại rất để ý lưu tâm, nói với “khách” của hắn:
- Hiện giờ Ôn cô nương không muốn các ngươi đi lên.
Thái Thủy Trạch nóng nảy, lập tức hỏi:
- Tại sao?
- Cô ấy không nói.
Âu Dương Ý Ý vuốt tay, lại chỉ chỉ lên lầu, cố làm ra vẻ thần bí nói:
- Tình đến lúc nồng, vừa rồi ta đi lên, cũng bị Ôn cô nương trách mắng vì đã quấy rầy.
Trương Thán hỏi về thỉnh cầu trước đó:
- Như vậy, có cần ta đưa Thôn Ngư Tập lên không?
- Không vội, không vội.
Âu Dương Ý Ý tùy tiện nói:
- Ôn nữ hiệp nói chuyện này không vội, chờ lát nữa đến chỗ ngươi lấy cũng được.
Trương Thán và Thái Thủy Trạch nhìn nhau một cái, ánh mắt trầm xuống giống như chì sắp đông lại.
Sau đó Thái Thủy Trạch từ từ đeo găng tay lên, găng tay màu đen.
Có lẽ bởi vì găng tay cũng có màu đen, hắn vừa đeo lên, khuôn mặt lại càng trở nên đen kịt. Ngày đó hắn bị Triệu Họa Tứ đá rách mặt, vết rách bị ánh sáng chiếu vào càng khắc sâu rõ ràng. Mà lúc này, trên mặt hắn còn nở một nụ cười kì dị, khiến cho khuôn mặt đen rách nát kia càng giống như một hạt đậu tằm lên men.
Hắn vừa cười giả tạo vừa nói:
- Bên trong Thôn Ngư Tập có chép một ca khúc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-anh-hung/2617368/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.