Chương trước
Chương sau
Tại Tượng Tị tháp cách Kim Phong Tế Vũ lâu năm dặm, “Tỏa Cốt Dương Hôi” Hà Trạch Chung còn đang ngây ngô coi chừng lối ra vào.

Bởi vì quá nhàm chán, hắn đành phải nhìn chỉ tay của mình, lật qua lật lại, lông mày nhíu rồi lại giãn, cau rồi lại mở, nhưng vẫn không nhìn ra nguyên cớ gì.

Lúc này, người của Tượng Tị tháp ra ngoài đã lục tục trở về. Tượng Tị tháp giống như một đại gia đình thân thiết, những đứa trẻ lang thang bên ngoài đã chán lại muốn trở về nhà.

Lần này, ba người trở về đều là phần tử tinh anh của Tượng Tị tháp. Ban ngày bọn họ phân biệt được phái ra ngoài, chấp hành công việc được Vương Tiểu Thạch giao cho. Bọn họ là “Độc Cô Nhất Vị” Đường Thất Muội, Chu Tiểu Yêu và “Độc Bồ Tát” Ôn Bảo.

Bọn họ đang cười cười nói nói, tán gẫu với đám người Thương Sinh Thạch, Tần Tống Thạch và Hạ Tầm Thạch. Lúc đi qua bên cạnh Hà Trạch Chung, thấy hắn đang nhìn đường chỉ tay của mình, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Chu Tiểu Yêu cố ý lật bàn tay dày nặng của hắn lên, cười nói:

- Tới tới tới, để ta với ngươi xem một chút…

Nàng vốn từng rơi vào lầu xanh, gặp nhiều loại khách, dĩ nhiên hiểu một chút về cách nhìn người, cũng biết sơ về thuật xem tay xem mặt. Nàng thấy Hà Trạch Chung ngốc nghếch đến khả ái, muốn tặng cho hắn mấy câu. Nhưng nàng vừa nhìn, trông thấy lòng bàn tay dày của người này chỉ có ba đường kẻ thật sâu như đao khắc, ngoài ra không còn gì nữa, cũng không có cơ hội phát huy sở trường. Nàng biết người trước mắt này là một tên ăn no không biết làm gì, nhiều nhất chỉ cố gắng ngủ, đừng nói là đại thành đại bại, ngay cả suy nghĩ vớ vẩn cũng chẳng có, đành phải xì một tiếng nói:

- Ha, thật đơn giản. Mặt trời mọc, mặt trời lặn, ăn cơm, lên giường, đắp chăn, còn nhìn chỉ tay cái gì!

Hà Trạch Chung cũng không để ý, chỉ lầu bầu:

- Cuộc đời vốn chỉ đơn giản, sinh lão bệnh tử, đứng lên, nằm xuống, đi lại, phức tạp như vậy để làm gì?

Chu Tiểu Yêu chỉ cười một tiếng, tùy ý hỏi một câu:

- Tiểu Lão Đường và Hắc Thán Đầu đâu rồi? Không phải đến phiên bọn họ đổi ca sao?

Hà Trạch Chung đang muốn trả lời, Ôn Bảo lại nở nụ cười:

- Ô hay, hôm nay Chu thánh chủ lại nhớ đến Đường cự hiệp của chúng ta. Xem ra, Đường đại cự hiệp tốn công chuyến này và khổ tâm phen này quả thật không uổng phí.

Chu Tiểu Yêu liếc Ôn Bảo một cái:

- Ngươi đúng là miệng lưỡi bôi dầu, chắc ta phải thay ngươi đổi tên lại một chút.

- Đổi tên? Căn cứ vào Hà Lạc Lý Số * sao?

Hạ Tầm Thạch nghe được cũng tới tham gia náo nhiệt:

- Là căn cứ vào Hà Lạc Lý Số đổi tên sao? Ta cũng biết một chút.

* Hà Lạc Lý Số là một hình thức bói toán được xây dựng trên cơ sở triết lý của Kinh Dịch với các thuyết Can Chi, âm dương, ngũ hành… bằng cách lập quẻ Tiên thiên với hào nguyên đường và quẻ Hậu thiên; căn cứ vào giờ, ngày, tháng, năm sinh theo âm lịch và giới tính.

Vẻ mặt Chu Tiểu Yêu nghiêm trang, đôi mắt đẹp mang sát ý:

- Ta chỉ đổi một chữ của hắn.

Ôn Bảo cười ha hả nói:

- Đương nhiên là chữ “Bảo” rồi, chẳng lẽ đổi họ của ta sao?

- Ngươi là người của Hoạt Tự Hiệu đúng không?

Chu Tiểu Yêu chợt hỏi câu này.

- Đúng…

Ôn Bảo còn chưa trả lời xong, Chu Tiểu Yêu đã nói:

- Ta giúp ngươi đổi “Hoạt” (sống) thành “Tử” (chết).

Ôn Bảo bị dọa đến le lưỡi:

- Này, này, này, Chu thánh chủ, ta chỉ nói giỡn thôi mà, cô không cần phải thật tình như vậy chứ?

Dáng vẻ Ôn Bảo như một cục nguyên bảo, tính tình vui vẻ, quen đùa giỡn với người khác, giống như một ngày không trêu đùa người khác thì không có cá tính. Chu Tiểu Yêu cũng quen đùa giỡn với hắn, biết không thể vừa bắt đầu đã bị loại người này chiếm tiện nghi, cho nên mới hùng hổ dọa người, có lý thì không cần nhượng bộ.

Chợt nghe Đường Thất Muội thấp giọng nói:

- Ai, ngươi xem kìa!

Mọi người nhìn theo, trông thấy một con cáo giống như người, vô cùng nhanh nhạy, đang ở góc tối của con đường phía xa nhìn về phía này, đôi mắt sâu mang theo chút màu lam sầu muộn.

Chu Tiểu Yêu nhận ra, đây là con cáo đỏ lần trước nàng phóng sinh trong tiệm Tiểu Tác Vi Phường.

Con cáo kia cũng đang nhìn nàng, trong ánh mắt dường như lộ ra một loại tình cảm của con người, lưu luyến không thôi.

Chu Tiểu Yêu thường không thân thiện với người khác. Cho dù nàng có một loại cảm giác quyến luyến khó tả đối với Nhan Hạc Phát, nhưng cũng chỉ dừng ở chôn sâu trong lòng. Hiện giờ nhìn thấy con cáo đỏ này, nàng lại nảy sinh một cảm giác rất thân thiết, giống như nàng là kiếp trước của nó, còn nó thì đang đến nhìn kiếp này của mình.

Người và cáo nhìn nau một cái, người có vẻ ngơ ngẩn, cáo có phần sợ hãi rụt rè.

Sau đó con cáo đỏ này liền chui vào góc đường, biến mất không còn thấy. Cũng không biết nó làm cách nào tiến vào nơi mọi người đi lại lộn xộn này.

Nó vẫn luôn trốn ở nơi này? Hay là vừa mới tới đây?

Không biết vì sao, Chu Tiểu Yêu lại chợt nhớ tới Đường Bảo Ngưu… tâm tình này giống như một tiếng gọi khe khẽ vậy.

Tiếng gọi khe khẽ và khắc sâu.

(Có lẽ vì ngày đó khi nàng gặp phục kích tại Tiểu Tác Vi Phường, Đường Bảo Ngưu đã dốc sức cứu nàng và con cáo kia? Hắn còn bị thương vì nàng.)

Cho nên nàng lại nhớ lại vấn đề vừa rồi còn chưa nhận được câu trả lời:

- Đại Phương, Tiểu Đường, Hắc Thán, Phong Hỏa Luân bọn họ đi đâu rồi?

Nàng hỏi lại Hà Trạch Chung.

oOo

- Đã xảy ra chuyện gì?

Ngô Lượng cũng phát hiện có điểm không đúng, vì vậy thấp giọng hỏi Thái Thủy Trạch và Trương Thán.

Trương Thán bĩu môi nói:

- Phía trên có thể xảy ra vấn đề, chúng ta hãy mượn cớ đi lên làm ồn một chút.

- Không phải lúc nãy đã lên rồi sao? Không có chuyện gì thì đừng nên gây sự! Lỡ may động thủ, chẳng những phải tự mình gánh chịu, e rằng còn khiến Ôn Nhu gặp chuyện không may.

Hiển nhiên hắn rất phản đối chuyện này.

- Ta chỉ sợ nàng đã gặp chuyện không may rồi.

Thái Thủy Trạch trầm giọng nói. Trương Thán đã đứng lên.

Lợi Tiểu Cát, Tường Ca Nhi và Âu Dương Ý Ý đang giám thị bọn họ lập tức cảnh giác.

- Chuyện gì?

- Ta muốn đi lên.

- Không phải ban nãy đã lên rồi sao?

- Ta có một vật quên đưa cho Ôn cô nương.

- Lưu Bạch hiên là trọng địa của lâu chủ, đâu phải nơi để cho ngươi nói tới là tới, nói đi là đi, lên xuống không trở ngại!

- Ôn cô nương là khách quý của lâu chủ các ngươi, nào có đạo lý không cho đồng bạn của cô ấy gặp mặt nói chuyện, chúng ta cũng là khách mà!

Trương Thán và Tường Ca Nhi bắt đầu tranh cãi.

Âu Dương Ý Ý lại lười biếng nói:

- Thứ gì? Để ta giúp ngươi đưa cho cô ấy.

- Là vật phẩm quý giá, lỡ may có sơ xuất gì.

Trương Thán cười lạnh:

- Ngươi có chịu trách nhiệm được không?

Âu Dương Ý Ý đổi sắc mặt, nhưng lại không phát tác, chỉ nói:

- Được, ta lên trước xin chỉ thị.

Thực ra vào lúc này, trong lòng hắn lại hi vọng, tốt nhất là lâu chủ có thể hạ lệnh, ta sẽ lập tức giết chết ngươi đem cho chó ăn.

Thái Thủy Trạch tiến lên một bước, nói:

- Để chúng ta cùng lên!

Âu Dương Ý Ý nói:

- Không được.

Ngô Lượng nói:

- Vậy hãy để một người trong chúng ta lên Lưu Bạch hiên.

Tường Ca Nhi nói:

- Không được.

Con ngươi Trương Thán xoay chuyển, ép dạ cầu toàn nói:

- Vậy chúng ta nhờ ngươi hỏi Ôn cô nương một câu, được chứ?

Âu Dương Ý Ý suy nghĩ một chút, nhất thời do dự. Lợi Tiểu Cát lại nói:

- Ngươi nói thử xem!

Trương Thán lập tức tươi cười rạng rỡ:

- Nhờ các ngươi giúp ta hỏi xem, Ôn cô nương có muốn chúng ta lập tức đưa Thôn Ngư Tập lên hay không?

Lợi Tiểu Cát ngẩn ra. Chu Như Thị lại hỏi:

- Thôn Ngư Tập?

Trương Thán nói:

- Đúng, là Thôn Ngư Tập.

- Đó là đồ chơi gì?

- Không tiện nói.

- Không nói thì không miễn cưỡng.

Âu Dương Ý Ý thầm nghĩ “dù sao hỏi một chút cũng không ngại”, liền nói:

- Được, ta sẽ giúp ngươi hỏi thử, nhưng không đảm bảo là sẽ có kết quả đâu.

Trương Thán tươi cười nói:

- Sao lại vậy chứ? Bọn họ đang ở trên lầu, Âu Dương hộ pháp chỉ cần hỏi, không thể nào lại hỏi không được.

- Ai mà biết.

Âu Dương Ý Ý cố ý làm cho bọn họ nóng nảy một chút:

- Có lẽ bọn họ đã lên giường, đi ngủ rồi thì sao.

Bạch Sầu Phi đang bế Ôn Nhu lên giường.

Ôn Nhu vẫn thản nhiên say ngủ, màu hồng xinh đẹp vẫn nhẹ nhàng phớt lên gương mặt của nàng, giống như nằm mộng cũng mơ thấy kẹo ngọt.

Không ai nhận ra nàng bị điểm huyệt, còn tưởng rằng nàng chỉ thiếp đi.

Bạch Sầu Phi bế Ôn Nhu thả lên giường, sau đó còn chưa cởi y phục của nàng, cũng không cởi y phục của mình, hắn đã không chờ được chộp vào bộ ngực của nàng, giống như sợ chờ thêm một lát nữa, còn chim bồ câu nấu chín này sẽ bay lên trời.

Hắn vuốt ve bộ ngực mềm mại như chim bồ câu kia, cảm giác được sự ấm áp của tấm thân xử nữ, không khỏi hít một hơi thật sâu, một nơi nào đó trên người bỗng nóng lên.

Hắn không thể chờ thêm, không thể nhịn được nữa.

Mặc kệ có hậu quả gì, hắn nhất định phải hái đóa hoa tươi mềm mại này, nhất định phải ăn trái cây đầy mỹ vị này.

Ngay lúc này lại có người gõ cửa.

Dùng ám hiệu gõ cửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.