Vương Tiểu Thạch đã nghe rõ, cũng đã hiểu rõ.
- Có điều, bọn họ cũng sẽ bày thiên la địa võng, chờ các người đến cướp pháp trường.
Vô Tình lãnh khốc nói:
- Giết người thì dễ cứu người khó, từ xưa đến nay đều như thế. Võ học vốn coi trọng phán đoán hành động của địch, nhưng hiện nay ngươi đã mất hết tiên cơ, lại kích động muốn ra tay, chỉ vì hai tên dở hơi kia mà đánh đổi tính mạng của tất cả hảo hán, hi sinh mà không thu hoạch được gì, chỉ có kẻ điên mới làm như vậy.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Muốn cứu người, cũng chỉ là chuyện của một mình ta.
Vô Tình nói:
- Nhưng ai cũng biết ngươi là lãnh tụ của Tượng Tị tháp.
Vương Tiểu Thạch:
- Hôm nay thì phải, có lẽ ngày mai lại không phải.
Lương A Ngưu nghe hiểu được một chút ý tứ trong lời nói của Vương Tiểu Thạch, liền lớn tiếng nói:
- Chuyện của Tiểu Thạch Đầu cũng là chuyện của chúng ta. Cho dù ngươi không nhận chúng ta, chúng ta cũng đã quyết định, có họa mọi người cùng gánh, có phúc cũng không để cho ngươi hưởng một mình.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Chuyện này dù sao cũng là của cá nhân ta…
Hà Tiểu Hà trề đôi môi mỏng:
- Cũng không phải một mình ngươi quen biết Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu, ngươi cứu được, tại sao chúng ta lại không cứu được?
Vương Tiểu Thạch chợt quay sang Thái Truy Miêu và Lương Sắc vái một cái, nói:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-anh-hung/2617355/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.