Bởi vì mệnh lệnh từ trong Lưu Bạch hiên truyền ra, cũng không thấy Bạch Sầu Phi lên tiếng phản đối, những người ngăn cản Trương Thán, Thái Thủy Trạch và Ngô Lượng đều không dám lỗ mãng, đành phải để bọn họ lên lầu.
Vừa nhìn thấy Ôn Nhu và Bạch Sầu Phi đốt nến bữa tối, Trương Thán liền tức giận, nhưng cũng cảm thấy an tâm hơn.
- Ôn cô nương, đi thôi, nơi này không nên ở lâu!
- Các người ăn cơm chưa? Ăn cơm xong rồi hãy đi!
Ôn Nhu kiên định lắc đầu, liếc nhìn Bạch Sầu Phi, như cười mà không cười.
Bạch Sầu Phi mấy lần vận khí, đều cảm thấy bụng đau như xoắn, bề ngoài không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại rất kinh hãi.
Uổng công hắn tung hoành một đời, lại thất bại trong tay một cô gái như vậy.
- Bà cô của tôi ơi!
Trương Thán kêu lên:
- Còn ăn cơm nữa à, chắc lúc này Vương lão tam đã lo lắng đến chết rồi!
- Để hắn lo lắng cho ta cũng tốt.
Ôn Nhu cười, giống như có hai vòng xoáy nhỏ hiện lên trên lúm đồng tiền:
- Đừng tưởng rằng bản cô nương kêu là đến, gọi là đi, đâu có dễ ức hiếp như vậy.
Bạch Sầu Phi nghe vậy, đúng là có tật giật mình, đành nói:
- Ta cũng không ức hiếp muội.
- Huynh không ức hiếp ta, cho nên không phải ta đã ở lại sao?
Ôn Nhu nói với đám người Trương Thán:
- Các người về trước đi, ăn cơm xong ta sẽ xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-anh-hung/2617335/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.