Bạch Sầu Phi đầu không quay, thở không gấp, giọng nói không thay đổi:
- Hóa ra các hạ là tay sai của Vương Tiểu Thạch, giết người không được nên đành phải nói mấy câu nhảm nhí để cứu vãn mặt mũi, đúng là thủ đoạn của đám chuột nhắt.
Người nọ hừ lạnh nói:
- Là kẻ nào luôn làm những chuyện mờ ám? Bắt cóc người nhà của huynh đệ kết nghĩa để uy hiếp, như vậy mà là hảo hán sao?
Bạch Sầu Phi nhướng mày:
- Các hạ là ai? Dùng mật ngữ truyền âm, ngàn dặm truyền thanh, nội lực cao minh như vậy, sao lại không dám hiện thân nói chuyện? Các hạ luôn ngậm máu phun người, vu cáo tại hạ, rốt cuộc chúng ta có thù oán gì?
Người nọ cười hào sảng, tiếng cười giống như vang lên từ bốn phương tám hướng:
- Nói chuyện thì sợ gì? Đừng tưởng rằng ngươi bắt người nhà của Vương Tiểu Thạch là có thể nắm chắc phần thắng, muốn làm gì thì làm. Hôm nay ta đã đi trước ngươi một bước, cứu bọn họ ra, để cho ngươi thấy, xem ngươi có thể làm gì được.
Dứt lời, chợt nghe những tiếng “phụp phụp” liên tục vang lên, ráng chiều trước mắt bỗng tối sầm lại.
Bạch Sầu Phi đột nhiên nhảy ra, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một con diều lớn lướt qua bầu trời.
Không, không phải diều, mà là người.
Người sao?
Người từ không trung bay qua, thật sự “bay” qua.
Quả thật có loại người này, khinh công như vậy đã gần như không còn là “nhảy”, “vọt”, “lướt” nữa, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-anh-hung/2617294/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.