Đêm, đêm tuyết.
Dưới chân là băng, mặt đất mênh mang. Nhưng Nguyên Thập Tam Hạn lại dường như nghe được tiếng cá từ trong tay áo Vương Tiểu Thạch truyền đến.
Nguyên Thập Tam Hạn thích buổi tối, bởi vì buổi tối có ít sinh cơ.
Hắn không thích quá nhiều sinh cơ, nhưng hôm nay hắn lại khát vọng sinh cơ mãnh liệt, khao khát cơ hội sinh tồn, bởi vì hắn đã có một đường sinh cơ.
Hắn chỉ không ngờ, cơ hội này lại là do Vương Tiểu Thạch mang đến cho hắn.
Hắn từng nghe nói đến Vương Tiểu Thạch, nhưng chưa từng gặp mặt.
Chính người trước mắt này đã giết chết Phó Tông Thư thân là trọng thần, tay nắm trọng quyền sao?
Chính tên tiểu tử này, vừa vào kinh sư đã cứu Tô Mộng Chẩm một đời kiêu hùng, nhanh chóng trở thành một trong chủ soái của Kim Phong Tế Vũ lâu sao?
Đây chính là đồ đệ do Thiên Y Cư Sĩ dạy dỗ sao?
Tại sao môn đồ do mình dạy dỗ, không một ai có thể sánh bằng môn nhân của Gia Cát Tiểu Hoa và Thiên Y Cư Sĩ?
Điểm này hắn chỉ có thể đổ thừa cho số mệnh.
Hắn đã bị trọng thương, độc phát, nhưng hắn lại không hề cúi đầu.
Hắn hỏi:
- Tại sao ngươi lại cứu ta?
Tự dưng đối xử tốt, không báo thù cho sư phụ, nhất định là có mưu đồ.
Vương Tiểu Thạch đáp:
- Ta cứu ngươi là vì ta muốn giết ngươi.
- Cái gì?
- Ta phải báo thù ngươi đã giết sư phụ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-anh-hung/2617170/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.