Uống xong chén thứ nhất, không có chuyện gì.
Chén thứ hai, mới uống đến một nửa chợt ngừng lại.
Phương Ứng Khán nheo mắt, bàn tay của bảy đại kiếm khách đều không tự chủ đặt lên mũi kiếm.
Nguyên Thập Tam Hạn chỉ ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng:
- Phao Phao, ngươi đi đi!
Giọng nói truyền ra xa.
Trong số những người có mặt, không ai hiểu được ý tứ của hắn.
Bọn họ cũng không dám hỏi, bởi vì Nguyên Thập Tam Hạn còn chưa uống xong ly rượu thứ ba.
Người này mặc dù chỉ còn lại một cánh tay và một con mắt, nhưng vẫn là nhân vật không thể xem thường.
Không phải sao? Có người thậm chí đã gần đất xa trời, nửa tàn nửa phế, nhưng giới cầm quyền vẫn muốn tống bọn họ vào tù hoặc tăng cường cảnh giác, cẩn thận đề phòng, đủ thấy trên đời thật sự có hào kiệt phi thường không tuổi.
Nguyên Thập Tam Hạn cuối cùng đã uống xong chén rượu thứ ba.
Rượu đã phát tác.
Bọn họ không dám cho Nguyên Thập Tam Hạn uống rượu độc quá mạnh, nhưng nếu như độc tính không đủ mạnh thì không thể độc chết được hắn. Cho nên bọn họ nhờ Nhậm Lao và Nhậm Oán nghĩ cách.
Nhậm Lao và Nhậm Oán đề nghị, chỉ cần mời được Ôn Sa Công của Tử Tự Hiệu, vậy thì nhất định sẽ có biện pháp.
Ôn Sa Công tuy là người dùng độc hạng nhất, nhưng lại rất cứng đầu, năm đó Hạ Hầu Tứ Thập Nhất cũng không mời được y ra tay.
Cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-anh-hung/2617166/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.