Khi hắn vừa vào tiệm đã chú ý đến người chỉ vùi đầu ăn cơm này. 
Nguyên nhân hắn biết rõ, đó là vì rất ít người “dám” không nhìn hắn, “có thể” không nhìn hắn, “được phép” không nhìn hắn. 
Nhưng hắn cũng không nhìn thấy “thùng cơm” này, bởi vì người ăn cơm này đã bị chén cơm che khuất. 
Tổng cộng có năm mươi lăm cái chén không, phân thành từng hàng chất đống trên bàn của người kia, hoàn toàn che khuất diện mạo của hắn. Không biết hắn làm cách nào ăn hết được chừng đó, cũng không biết có phải hắn còn đang ăn hay không. 
Lúc này đại hán kia nghiêng đầu nhìn hắn, nhưng vẫn nhìn không thấy hắn, chỉ nghe thấy tiếng và cơm và nuốt cơm. 
Đại hán kia bỗng bật cười, hỏi tiểu nhị: 
- Tiếng gì thế? 
Tên tiểu nhị có cặp mắt nhỏ và lông mày nhỏ kia ngẩn ra, hỏi lại: 
- Khách quan, ngài nói gì? 
Đại hán kia cười nói: 
- Ngươi nghe xem đây là tiếng gì? 
Tiểu nhị thật sự không biết hắn muốn chỉ loại thanh âm nào, bởi vì nơi phố xá quán rượu tiếng gì cũng có, đan vào thành một khúc nhạc phổ của nhân gian, cho nên cũng không biết trả lời thế nào. 
Đại hán uy mãnh kia lại nói: 
- Ngươi không nghe thấy sao? Đó là tiếng heo ăn cơm. 
Tiểu nhị lập tức biết đại hán này là nhằm vào vị khách béo mập kia, chỉ dám gật đầu chứ không dám đáp lời. 
Không ngờ “thùng cơm” kia lại đáp: 
- Không đúng, không đúng. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-anh-hung/2616952/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.