Tại quán cháo cá Sóng Bể Triền Châu, Tiểu Xuyên mời Nhiếp Phong dùng bữa, cậu đặt trước món cháo cá.
Thâm Quyến không hổ danh là thành phố của những người di dân,chỉ một góc nhỏ phố Nam Viễn đã tập trung bao nhiêu món ăn từ các vùngmiền khác nhau. Biển hiệu hàng ăn san sát mọc lên nào là "Quán bánh chéo Bắc Kinh", "Tứ Xuyên Xưa", "Các món ăn Triều Ký", "Quán Tủy Thúy Ký"... "Nhà hàng món ăn hồi giáo Tôn Cung Xưa"... Trong đó món bánh sủi cảocủa nhà hàng Bắc Kinh là ngon nhất, bánh sủi cảo nhân thịt rau hẹ chínhtông vùng phương bắc, vừa ngon lại còn rẻ. Một âu bánh to thêm cá đĩadưa chuột thái mỏng mới chỉ hết có mười tệ.
Cháo của quán cháo cá Sóng Bế Triều Châu thực chất là món cháoloãng cho rất ít gạo, vài miếng cá nổi lên trong bát. Khi múc một miếngđưa vào miệng nhai giòn giòn, vị của cháo rất tươi mà lại thơm.
Phong cách bài trí trong quán rất đặc biệt, trang trí của chínhvà trên các bức tường với gam màu chủ đạo là màu hồng, kết hợp với màuđen và màu vàng lá cọ, bàn ghế gỗ, đèn gỗ treo, dụng cụ ăn bằng bát gốmdày dặn cùng với đũa đen tất cả thật gần gũi với thiên nhiên.
Hai người vừa húp cháo vừa nói chuyện.
Nhiếp Phong bảo Tiểu Xuyên: "Thời hạn tổng biên tập hẹn mình sắp đến rồi".
Thời gian tổng biên tập Ngô đặt ra cho anh vẻn vẹn có mười ngày, hôm nay đã sang ngày thứ tám.
"Anh không thể ở đây thêm vài ngày nữa sao?".
"E là không được".
Tiểu Xuyên thuật lại buổi gặp mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-thieu-rung-hanh/43310/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.