Lại nửa năm nữa trôi qua.
Hôm nay, Thủ Dương và Thiên Tuế vừa trảm yêu trừ ma xong trở về, thì thấy Lâm Khước Li đã sớm đứng đợi ở cổng lớn.
Lâm Khước Li tung tăng chạy tới, hớn hở vẫy tay: "Đại sư huynh!! Cuối cùng hai người cũng về rồi!"
Thiên Tuế cảm động nói: "Ai nha, sư thúc nhớ chúng ta đến vậy sao?"
"Cũng... coi như là vậy đi..." Lâm Khước Li cười gượng, gãi đầu.
Thủ Dương dở khóc dở cười. Chắc là nhớ hắn ta về để thay phiên Hạ Lan Tuyết trông môn phái thì có.
Lâm Khước Li thích chạy xuống núi chơi, nhưng Vạn Kiếm môn không thể không có người canh giữ, vì thế chỉ khi Thủ Dương về, Hạ Lan Tuyết mới có thể đi cùng cậu xuống núi.
Thủ Dương trong lòng cảm khái. Trước đây Hạ Lan Tuyết gần như không bao giờ rời núi, quanh năm bế quan, vậy mà giờ lại chịu "trực ban luân phiên" với hắn ta, thi thoảng mang Lâm Khước Li xuống núi mười ngày nửa tháng, khi thì nói đi leo núi, khi thì nói đi du ngoạn, từ vùng núi Quần Ma cho đến địa giới Tiên môn, thậm chí cả nhân gian cũng đi khắp nơi.
Lâm Khước Li như một con chim sẻ nhỏ không quản nổi, mà Hạ Lan Tuyết lại để mặc cho cậu nghịch ngợm.
Nhưng như thế cũng tốt.
Ít ra bây giờ sư tôn giờ đã có thêm chút nhân khí.
Thủ Dương bước tới xoa đầu Lâm Khước Li: "Sư huynh có quà nhỏ cho ngươi, đi thôi."
Mọi người vừa định quay về thì thấy trận pháp phía trước khẽ động.
"Hử?"
Lâm Khước Li tò mò quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-su-ton-song-tu-sau-do-mang-con-chay/5213705/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.