Đại hội tỉ thí kéo dài thêm ba ngày nữa.
Lâm Khước Li cuối cùng cũng không phải lo lắng chuyện bị đánh bại trên lôi đài nữa. Giờ đây cậu có thể ngồi phía sau Hạ Lan Tuyết để xem thi đấu, vừa xem vừa cảm thán chỗ ngồi cao đúng là tầm nhìn khác hẳn thật.
Lần đại hội này quy tụ rất nhiều anh hùng, cao thủ, trong đó không ít người đã nhận được thiệp mời của Vạn Kiếm môn. Một số được các trưởng lão hoặc Thủ Dương tiên quân của Vạn Kiếm môn đích thân thu nhận, số khác thì bị từ chối khéo léo. Dù sao thì, không phải ai muốn vào Vạn Kiếm môn cũng được, ví dụ điển hình chính là Khâu Hằng đó thôi.
Khâu Hằng thua trận lại còn định hạ độc, bị phát hiện nên phạt hai mươi trượng. Chuyện này lan khắp nơi, khiến tộc Trường Minh mất hết thể diện, bèn viện cớ muốn đưa Khâu Hằng về dưỡng thương.
Cả hội trường bây giờ chẳng còn bóng dáng người của tộc Trường Minh nào.
Lâm Khước Li hơi lo, sợ rằng chuyện này do mình gây ra, bèn lén hỏi Kỷ Thuần rằng nếu Trường Minh tiên quân biết chuyện, có nổi giận không.
Kỷ Thuần đáp: "Tất nhiên là sẽ nổi giận rồi!"
Lâm Khước Li: "...!"
Kỷ Thuần lại cười nói: "Không chừng tức giận đến mức đánh Khâu Hằng thêm hai mươi trượng nữa cũng nên."
Lâm Khước Li thầm nghĩ, cũng phải thôi, cậu quên mất người này là bạn của Hạ Lan Tuyết.
"Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã", hai người này chắc chắn đều là loại cổ hủ rồi!
Nhưng từ sau chuyện đó, ai ai cũng biết Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-su-ton-song-tu-sau-do-mang-con-chay/5213657/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.