Lâm Khước Li mím môi.
Cậu không chắc cảnh giới Kim Đan và mình chênh lệch bao nhiêu, nhưng dù có lớn đến đâu thì hiện tại cậu cũng chẳng còn nhiều lựa chọn. Dù sao trên lôi đài cũng không được phép đánh chết người, cậu chỉ cần lên đó chống đỡ một chút, cùng lắm là bị thương nhẹ rồi được Hạ Lan Tuyết cho một viên thuốc hồi phục, còn có thể kiếm được chút điểm tích phân.
Cũng... cũng không phải là không thể chịu được.
Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Khước Li hít sâu một hơi rồi bước lên lôi đài.
Sợ làm mất mặt Vạn Kiếm môn, cậu cố gắng học theo dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị của Hạ Lan Tuyết và Thủ Dương, mặt không biểu cảm, bước đi nhẹ mà vững vàng, tựa như gió thổi dưới chân.
Thủ Dương chú ý đến động tĩnh bên này, không kìm được mà siết chặt tay vịn ghế, cau mày.
Chuyện này là sao?
Lôi đài khiêu chiến khác với bốn lôi đài thi đấu thường quy, đây là một lôi đài đặc biệt, ở giữa đặt một cái trống lớn. Ai là người đầu tiên gõ vang được trống ấy thì người đó thắng. Lâm Khước Li nhìn cái trống kia, cảm thấy vừa gần ngay trước mắt vừa xa tận chân trời, trong lòng lại thêm thấp thỏm, ánh mắt đảo quanh một vòng quan sát khán giả xung quanh.
Nghe nói trận này là để tranh vị trí đệ tử nội môn của Hạ Lan Tuyết nên thu hút không ít người đến xem. Dù số người không quá đông nhưng vẫn đủ khiến Lâm Khước Li khẩn trương đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi.
Cậu thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-su-ton-song-tu-sau-do-mang-con-chay/5213652/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.