Edit: Hamano Michiyo
Thi Thi nghẹn họng, hỏng bét, bị người ta nghe thấy rồi.
Đang suy nghĩ không biết nên giải thích với người ta như thế nào thì ngay giây tiếp theo, cô lập tức ngẩn người nhìn anh chàng bác sĩ bình tĩnh gỡ khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt dù có hóa thành tro cô cũng không quên được.
Không ngờ lại là… Diệp đầu gỗ đáng ghét!
Người vừa nói chuyện từ ngoài cửa là một bác sĩ trung niên khoác chiếc áo trắng, đôi mắt ông đảo qua, khiến Thi Thi không khỏi giật thót trong lòng.
“Giáo sư, thầy đã về.” Diệp Thừa cất tiếng chào hỏi lễ phép.
Bác sĩ Vương hừ một tiếng, quay đầu sang nhìn Thi Thi, mỉm cười hiền lành: “Tiểu Thi đấy à, đã tẩy răng xong chưa? Có phải thằng nhóc này vừa bắt nạt con không?”
Thi Thi nheo mắt, thầm nghĩ đây chính là một cơ hội báo thù rất tốt, lại liếc mắt nhìn Diệp Thừa, kinh ngạc phát hiện tên cọc gỗ bắt đầu đỏ mặt.
Động tác của cô quả nhiên khiến bác sĩ Vương không hài lòng, trợn mắt nhìn Diệp Thừa: “Diệp Thừa, nói mau, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Thi Thi bỗng thấy trống ngực đập thình thịch, thôi rồi, cứ để cho người này nói, không khéo lại xuất hiện cái thứ gì đó kiểu như “Em ấy nói câu kia chính là một mưu kế dựa trên lòng trả thù…” chẳng hạn, chỗ này có bậc cha chú, không thể so sánh với ngày hôm qua, tình thế đối với cô quá bất lợi, thế nên Thi Thi vội vàng mở miệng muốn cứu vớt thế trận.
Tuy nhiên vẫn bị Diệp Thừa bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-manh-gap-cui-kho-khong-biet-ai-dot-ai/126325/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.