“Nimmo với Mục Hắc Bối là cùng một loại phẩm chất, trước kia có nhiệm vụ luôn hỏi chi đội cảnh sát võ trang mượn cảnh khuyển, sau lại xin trong cục được mấy con cảnh khuyển từ căn cứ huấn luyện. Anh đặc biệt thích Nimmo, mặt mũi này vừa nhìn liền mang theo khí phách dữ dội, về sau tới đội hình sự càng nhiều lần lập được kỳ công. Nói cho em biết, ngoại trừ anh cùng nhân viên chăn nuôi ra, người nào đút đồ cho nó nó cũng không ăn, ha ha.” Quách Bách Vĩ tự hào vỗ vỗ đầu Nimmo.
Mễ Tiệp tò mò hỏi: “Tại sao?”
“Cảnh khuyển là phải có chuyên gia dẫn dắt, chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh của một người, vì sợ người khác dụng độc hại bọn chúng nên từ nhỏ đã được huấn luyện như vậy. Chỉ là Nimmo lập tức có thể giải ngũ, một năm trước chính anh bắt đầu học thuần dưỡng thế nào, những thứ này đều đã không phải là việc khó rồi.”
“Vậy anh chuẩn bị nuôi ở đâu thế? Trong sân?”
“Như vậy sao được, Nimmo là chiến hữu của anh, đương nhiên phải cùng ra cùng vào với anh chứ.”
“Vậy, trong nhà sẽ có mùi.”
Quách Bách Vĩ đứng lên kéo Mễ Tiệp lại gần hôn lên miệng của cô: “Thường xuyên thông gió sẽ không thành vấn đề, lại nói Nimmo có thời gian bài tiết cố định, yên tâm đi, có anh đây.” Quách Bách Vĩ vừa cười vừa nói: “Để Nimmo biểu diễn cho em xem nhé?”
Quách Bách Vĩ dùng tay ra hiệu với Nimmo: “Nằm xuống.” Nimmo lại có thể thật sự cụp hai tai lại thành thật nằm trên mặt đất, còn đặt đầu xuống giữa hai chân trước, vừa đáng yêu lại thích thú, Mễ Tiệp không khỏi vui vẻ bật cười khúc khích.
Điện thoại của Quách Bách Vĩ vang lên, vừa nhìn, thấy là Hướng Dương gọi tới từ phòng thẩm vấn, thì ấn tắt không nhận, kéo Mễ Tiệp nói: “Đi thôi, hôm nào quay lại thăm nó, nói không chừng còn không đợi em tới thăm nó, nó đã trở về nhà chúng ta rồi.”
Quách Bách Vĩ mở máy vi tính ở phòng làm việc ra để Mễ Tiệp ở lại một mình ngây ngô cũng không buồn chán, xoay người đi xuống phòng thẩm vấn ở tầng dưới.
Mấy thằng nhóc đã bị mang đi, trong phòng chỉ còn lại Hướng Dương và Cương Nha. Hướng Dương vừa thấy Quách Bách Vĩ đẩy cửa đi vào đã đưa cho anh một phần tài liệu tra hỏi: “Anh tốt nhất nên xem cái này.”
Quách Bách Vĩ vừa nhận lấy lật xem còn vừa cười hỏi: “Thế nào? Có tiền án hay không?” Hướng Dương cũng không nói lời nào, chỉ là nhìn Quách Bách Vĩ càng xem xuống dưới sắc mặt càng khó nhìn, cuối cùng thì nghiêm mặt, mặt không có biểu cảm gì hỏi: “Người đâu?”
Mễ Tiệp ở trong phòng làm việc cũng là đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng đi ra cửa nhìn xung quanh một chút, ở trong phòng gặm móng tay đi ra đi vào, cô thật sự là đối với loại tình huống đột phát này bó tay hết cách. Đối với Cường Tử ở phòng thẩm vấn sẽ “Hoàn toàn giao phó” như thế nào, cô càng thêm không thể nào tưởng tượng nổi, một loại cảm giác sợ hãi trong lòng gắt gao lan tràn trái tim cô, làm cô tinh thần khẩn trương. Mễ Tiệp đã trải qua cảm giác bị cảnh sát tra hỏi, cũng tận mắt thấy qua cảnh sát dùng cách nào để những người kín như miệng bình kia từ từ há mồm. Rất dễ nhận thấy, Cường Tử cũng không phải cái loại người đặc biệt kiên cường đó, hắn là cái cây gió chiều nào theo chiều đó, oắt con vô dụng, một chút lợi nhỏ cũng có thể để cho hắn nghiêng qua môt bên.
Mễ Tiệp nhìn chằm chằm bức ảnh Quách Bách Vĩ mặc cảnh phục uy phong lẫm liệt, phong cách phi phàm lại phóng khoáng ngông ngênh trên bàn làm việc, trong lòng gắt gao rối rắm cùng một chỗ. Cô chưa bao giờ hối hận đối với quá khứ đã qua của mình như hiện tại. Trừ anh Khoan, cô cũng từng có rất nhiều đàn ông, thậm chí có người chỉ là tình một đêm, ngày thứ hai nhắc tới gặp mặt vẫn là nhấc quần phủi mông một cái hi hi ha ha. Cô cực kỳ hối hận nghĩ, Quách Bách Vĩ, làm sao chúng ta lại gặp nhau muộn như thế.
Quá khứ của Mễ Tiệp quá dễ dàng bị phát hiện. Trước hai mươi tuổi Mễ Tiệp thường ra vào bốt cảnh sát, dĩ nhiên cô biết mình có hồ sơ ở trong bốt cảnh sát, chỉ cần Quách Bách Vĩ ngoắc ngoắc ngón tay là có thể ở trên web hệ thống tra được. Đối với tình yêu Quách Bách Vĩ dành cho mình, Mễ Tiệp một chút lòng tin cũng không có, nhưng Quách Bách Vĩ vẫn coi cô như đối tượng kết hôn mà đối đãi, anh không giữ lại chút nào mà mang nhà ở cùng với tiền gửi ngân hàng của mình hai tay dâng lên, đối với cái này Mễ Tiệp vừa nghĩ tới một chút sẽ cảm động muốn rơi nước mắt. Cô yêu Quách Bách Vĩ, chưa từng yêu ai như vậy, yêu đến mức mỗi khi nghĩ tới anh sẽ thấy cả trái tim đều nặng trĩu. Anh Khoan vô cùng tin tưởng cô, mà cô lại vô cùng yêu Quách Bách Vĩ, hai loại tình cảm này có cùng một dạng không cô không biết, cô chỉ biết cô sống hai mươi mấy năm đây là lần đầu tiên yêu một người đàn ông như thế, yêu lo được lo mất, luôn sợ nếu Quách Bách Vĩ biết tất cả thì sẽ mất đi anh, cô không chịu nổi đả kích nếu mất đi Quách Bách Vĩ, vậy có nghĩa là Quách Bách Vĩ sẽ không bao giờ cùng Mễ Tiệp cô có bất kỳ quan hệ gì nữa, mỗi người đi một ngả trở thành người lạ, trên thế giới này Mễ Tiệp cô cũng không thể tìm được một Quách Bách Vĩ khác nữa rồi.
Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay Mễ Tiệp vì sợ mất đi một người đàn ông mà khủng hoảng như thế, chỉ vì cô vô cùng hiểu bây giờ nam nữ đối với tình cảm rất thực tế. Không thể phủ nhận đối với bất kỳ người phụ nữ bình thường nào, Quách Bách Vĩ cũng là đối tượng kết hôn trong mộng. Cô cũng biết, cho dù cô muốn quên đi quá khứ cỡ nào, chắc chắn sẽ có những người thay cô nhớ lại cũng thỉnh thoảng đến nhắc nhở cô, nhắc nhở quá khứ của cô xấu xa, đáng xấu hổ bao nhiêu. Đã từng có người trong trấn mắng thầm sau lưng cô là “ai cũng có thể làm chồng“. Nếu Quách Bách Vĩ biết những chuyện cũ năm xưa kia, anh còn có thể không để ý chút nào cười hì hì nói: “Mễ Tiệp, có rảnh rỗi cùng anh về nhà gặp người nhà của anh đi”? Mễ Tiệp nháy mắt mấy cái, nước mắt rơi xuống, trong lòng giống như có một đoạn gỗ chặn không thở nổi. Cô nghẹn ngào đưa tay sờ lên ảnh Quách Bách Vĩ trên bàn, cho dù như thế nào cô đều không thể vãn hồi sự thật đã xảy ra. Cô yêu Quách Bách Vĩ, đặc biệt là giờ phút này, cảm giác yêu rất sâu, đến tận xương tủy. Vừa nghĩ tới Quách Bách Vĩ có thể sẽ chia tay với cô, lòng của cô giống như bị xé thành ngàn mảnh vụn không cách nào nhịn được.
Cửa sau lưng bị mở ra, có người đi vào. Mễ Tiệp cuống quít lau lau nước mắt nghiêng đầu, cô nghĩ là Quách Bách Vĩ, nhưng đi vào lại là Hoàng Mao Nhi cười hì hì. “Chị dâu, Quách cục nói rồi, bất chợt có nhiệm vụ mới để tôi đưa chị về nhà trước.”
Mễ Tiệp trong lòng trầm xuống nét mặt sững sờ, há mồm hỏi: “Nhiệm vụ mới?”
“Ai, chị phải hiểu cho Quách cục của chúng tôi, bất kỳ chuyện lớn nhỏ gì ở đội hình sự cũng không rời khỏi anh ấy, thông suốt muôn năm ha ha.”
Mễ Tiệp miễn cưỡng cười cười nói: “Các anh đã có nhiệm vụ phải bận rộn, vậy thì tôi tự mình về thôi.”
“Như vậy sao được, Quách cục ngàn giao phó vạn dặn dò, chỉ sợ chuyện hôm nay đã hù dọa chị, nhất định phải bảo tôi đưa chị đến nhà an toàn mới gọi là xong việc. Còn nữa”, Hoàng Mao Nhi giơ một hộp giữ nhiệt inox trong tay lên, “Quách cục nói rồi, tối hôm nay chưa ăn cơm, chị thích ăn món ăn địa phương ở Đại Hà, cố ý mua cho chị.”
Mễ Tiệp lái xe nhìn kính chiếu hậu một chút, xe cảnh sát của Hoàng Mao Nhi đi theo ở phía sau, một đường hộ tống, lại liếc nhìn hộp giữ nhiệt ở trước mặt một cái, trong lòng có chút không rõ cảm giác, đã có nhiệm vụ mà cô vẫn còn ở trong phòng làm việc của anh, tại sao không đến nói với cô một tiếng, nếu là trước kia ít nhất cũng sẽ gọi điện thoại. Cô đã hỏi Hoàng Mao Nhi chuyện của Cường Tử sẽ giải quyết như thế nào, Hoàng Mao Nhi chỉ nói cho cô biết đã kết thúc, mấy người bị tùy tiện định tội danh ném vào giáo dục lao động mười lăm ngày, cái khác hoàn toàn không biết.
Sau khi về đến nhà thấy Hoàng Mao Nhi phất tay một cái rời đi, Mễ Tiệp trên ghế đá ở trong tiểu viện ngồi xuống, trong ngực ôm hộp giữ nhiệt, suy nghĩ phập phồng. Có lẽ chuyện cũng không có hỏng bét như cô nghĩ, Quách Bách Vĩ xác thực có nhiệm vụ không thể tự mình đưa cô về nhà, hơn nữa Quách Bách Vĩ còn tỉ mỉ mua tôm cô thích nhất không phải sao, nhưg trong lòng Mễ Tiệp vẫn không ổn định, Cường Tử đến tột cùng là giải thích chuyện cùng mình quen biết thế nào? Hắn đến tột cùng nói cho Quách Bách Vĩ biết bao nhiêu? Còn nữa, mình đã về đến nhà, Hoàng Mao Nhi nhất định sẽ báo lại với anh, tại sao anh lại không gọi điện thoại xác định một cái đây.
Quách Bách Vĩ dùng ngón tay siết chặt sống mũi, mắt có chút chua xót vì nhìn máy vi tính quá lâu, hơn nữa anh hút thuốc quá nhiều, giờ phút này trong phòng làm việc khói mù lượn lờ, trong cái gạt tàn trước mặt đã tràn đầy tàn thuốc. Quách Bách Vĩ lấy tay xoa xoa gương mặt có chút cứng ngắc, dựa vào chỗ tựa lưng của ghế da, anh nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ đen như mực, sắc mặt cô đơn, trong lòng quay cuồng giống như nước sôi.
Quách Bách Vĩ không biết mình đến cuối cùng ngồi như vậy đến lúc nào, giống như trong lúc vô hình bị Khổn Tiên Tác trói buộc, không muốn động cũng không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt mất đi tiêu cự, rõ ràng tâm sự đầy bụng, nhưng lại cái gì cũng không muốn nói. Trong miệng khổ sở toát ra vị chua, nhưng đau khổ hơn là lòng của anh, anh yêu Mễ Tiệp, có thể từ lần đầu tiên mở cửa, thấy mắt người phụ nữ đó nhanh như chớp loạn chuyển giống như quỷ linh tinh đã bắt đầu yêu. Thời điểm hôn Mễ Tiệp anh thật muốn một ngụm nhuốt cô vào trong bụng, như vậy anh cũng sẽ không bởi vì không thấy Mễ Tiệp mà trong đầu đều là bóng dáng xinh đẹp nũng nịu của cô, làm anh mê muội nhất là dáng vẻ run rẩy của Mễ Tiệp khi ở bên dưới anh, da cô bởi vì tình dục mà trở nên trắng hồng, đôi môi đỏ mọng khẽ run để cho anh không kìm hãm được ngậm vào trong miệng không bao giờ muốn buông ra nữa, còn có ngón tay trắng noãn khi dây dưa với dương vật của anh, mang cho anh cảm thụ tuyệt vời không gì sánh kịp, đây là chỗ của anh mà chưa người phụ nữ nào có thể mang lại kích tình như thế. Anh đã sớm biết anh cũng không phải là người đàn ông đầu tiên của Mễ Tiệp, mà anh cũng chưa từng hi vọng xa xôi người yêu của mình sẽ là xử nữ, dù sao xã hội hiện tại là một thời đại cởi mở, Mễ Tiệp trước kia từng có kinh nghiệm tình dục anh cũng không để ý. Nhưng cho đến hôm nay từ trong miệng Cường Tử anh mới biết, Mễ Tiệp không chỉ từng có kinh nghiệm tình dục, mà là kinh nghiệm phong phú tới cực điểm.
Quách Bách Vĩ xoay cổ cứng ngắc nhìn về phía màn ảnh máy vi tính không ngừng lóe lên như cũ, phía trên là trang web ghi chép lại tất cả thông tin của Mễ Tiệp, vì đàn ông đánh lộn, ăn cắp chia của, đánh bạc, thậm chí hút bột phấn. Dần dần, trong lòng Quách Bách Vĩ sinh ra một loại bi thương, anh đột nhiên phát hiện mình lại có thể không có biện pháp nào, anh trong lúc vô hình tình yêu dành cho Mễ Tiệp đã chặt chẽ đến mức gió thổi không lọt, chính anh bị bao chặt, không có ánh sáng sáng chỉ có bóng tối, anh bị vui quá hóa buồn đánh trúng, lần này đau, sâu tận xương tủy.
Càng làm cho anh không thể chịu nổi là, Mễ Tiệp lại có thể cùng anh Khoan đào phạm gây chuyện đang lẩn trốn, hiện tại trên internet treo giải thưởng cấp A có quan hệ mật thiết!
Anh đẩy mình vào một loại tình huống phức tạp gì đây, anh nằm mơ cũng không nghĩ đến người anh yêu là cô gái nhỏ nhìn như đơn thuần tới cực điểm, sẽ có “Lịch sử chói lọi” như vậy, anh có chút cay đắng buồn cười, cũng lại muốn khóc cũng khóc không được. Đường cùng, Quách Bách Vĩ anh lại có thể đi đến bước đường cùng.
Quách Bách Vĩ không cách nào ngăn chặn các loại tạp nham gió nổi mây phun trong đầu mình càng ngày càng lạnh, mỗi một ý nghĩ cũng sẽ làm cho anh chịu đựng không nổi muốn chạy đến trước mặt người phụ nữ kia, hung hăng nắm cổ của cô hỏi: em đem Quách Bách Vĩ anh trở thành cái gì? Có thể tùy tiện liền lên xe công? Có lẽ bất cứ kẻ nào cũng có thể đảm đương, mà bây giờ là Quách Bách Vĩ anh xui xẻo tiến tới bổ sung vị trí bạn trên giường tạm thời để em khỏi tịch mịch? Lạnh lẽo trong lòng lan tới đầu ngón tay, tàn thuốc lá ở ngón giữa kia rơi xuống trên đùi của anh, giống như tim của anh bị vỡ thành muôn vàn mảnh nhỏ.
Điện thoại di động trên bàn làm việc đột nhiên vang lên, Quách Bách Vĩ liếc đồng hồ báo thức trên bàn một cái, đã là rạng sáng. Cầm điện thoại di động lên nhìn một chút, trong dự liệu, là Mễ Tiệp gọi tới. Khóe môi anh rốt cuộc cong lên một nụ cười lạnh lùng, ngay sau đó đem điện thoại ném lên bàn mặc nó kêu chói tai, giơ tay lên hít một hơi thuốc. Nhìn màu đỏ của đèn tín hiệu trên điện thoại di động chớp tắt không ngừng, Quách Bách Vĩ nhắm mắt lại tựa vào trên ghế da, thừa nhận một sự thật làm anh sợ hãi trong lòng—— anh yêu Mễ Tiệp.
Đúng, anh thật sâu yêu Mễ Tiệp, chưa từng có người phụ nữ nào có thể để cho anh quan tâm treo phổi bản thân bất lực như thế, anh hiểu được đây tất cả đều là Quách Bách Vĩ anh gieo gió gặt bão, cũng không có ai ép buộc anh đi yêu Mễ Tiệp, anh hoàn toàn có thể đối với phụ nữ điêu luyện như trước đây, nhưng Mễ Tiệp lại không giống vậy, bởi vì Quách Bách Vĩ anh yêu, rơi vào, cam tâm tình nguyện vì Mễ Tiệp hèn mọn, uất ức.
Điện thoại trên bàn ngừng hai phút lại bắt đầu vang lên, Quách Bách Vĩ cụp mắt nhìn điện thoại, Mễ Tiệp sẽ nói gì với anh? Cô chẳng lẽ không lo lắng chuyện trước kia của mình sẽ bại lộ? Cô chẳng lẽ không sợ anh đau lòng? Cô có thể chủ động thẳng thắn hay không? Chỉ cần Mễ Tiệp cô có gan! Quách Bách Vĩ đấu tranh tâm lý, có tiếp điện thoại của Mễ Tiệp hay không? Anh còn chưa có hiểu rõ ràng, liền thấy tay mình đưa ra ngoài, cầm điện thoại lên, trong loa truyền đến âm thanh sợ hãi của Mễ Tiệp: “Này?”
“Ừ.”
“Anh ở đâu vậy?”
Quách Bách Vĩ nghe được cô hỏi như vậy đột nhiên sinh ra một cảm giác chán ghét khó khống chế xen lẫn tức giận, càng nhiều hơn là hận, cô đem mình đẩy mạnh xuống vực sâu không thể tự thoát ra được, lại làm ra vẻ không liên quan ngắm nhìn, nhìn anh nhếch nhác giãy giụa cùng mình đọ sức, cho đến khi sức cùng lực kiệt. Quách Bách Vĩ phun ra một ngụm oán khí, ước chừng dừng lại khoảng mười giây đồng hồ mới gian nan trả lời: “...... Anh đang ở hiện trường làm nhiệm vụ......”
“...... A, như vậy à...... Vậy, vậy anh có trở về không? Em đã hầm canh xương, buổi tối anh cũng chưa ăn cơm.”
Quách Bách Vĩ giật mình: “...... Đã trễ thế này em còn chưa ngủ sao?”
“Anh vẫn bận rộn, em sợ anh chưa kịp ăn cơm.”
Quách Bách Vĩ nhắm mắt lại dựa vào trong ghế da, âm thanh Mễ Tiệp ở trong điện thoại nghe cực kỳ nhu nhược hòa tan cứng rắn lạnh lùng của Quách Bách Vĩ, tuy nhắm chặt mắt nhưng trước mắt vẫn hiện lên gương mặt hờn dỗi của Mễ Tiệp, Quách Bách Vĩ lại bắt đầu cảm thấy xót xa, người phụ nữ này a, bắt anh gắt gao, anh cảm giác mình chính là một con thiêu thânh, bị Mễ Tiệp đánh gãy cánh, chỉ có thể dùng thân thể tàn tạ ủn tới ủn lui, nhưng nơi nào cũng đi không được.
Anh nghe thấy mình nhỏ giọng nói: “Ngốc nha, đã trễ thế này còn hầm canh gì, em ngủ trước đi, anh lập tức trở về.”
Anh còn nghe Mễ Tiệp dùng âm thanh vui sướng đồng ý: “Ai, không có chuyện gì, em chờ anh.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]