Edit: Thố Lạt
Hai người một khóc một dỗ, những người khác đều biết điều tạm thời rời khỏi, cục trưởng Hà cười tít mắt nói: "Tiểu Quách, buổi chiều trong cục còn một hội nghị, tôi cũng không thể nán lại, hôm khác trở lại thăm cậu sau."
Mễ Tiệp lau mặt nhanh chóng đứng thẳng lên.
Quách Bách Vĩ khoát tay nói: "Cục trưởng Hà, tôi không có gì đáng ngại, ngài bận rộn, đừng đi tới đi lui, đợi mấy này nữa tôi xuất viện sẽ báo cáo công việc với ngài."
Cục trưởng Hà vỗ vỗ vai anh nói: "Cậu đấy, yên tâm dưỡng bệnh, đừng nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác, công việc của cậu tạm thời giao cho Tần Cương, cậu không sao là tôi yên tâm rồi. Có điều lần này cậu bị thương, chuyện thị trấn Liễu Hà lại dễ xử lí, lãnh đạo thành phố đã gọi điện thoại cho tôi, không chỉ hết sức khen ngợi cậu, còn muốn chúng ta lập hồ sơ truy cứu, nhất định phải điều tra rõ, giải quyết triệt để chuyện thị trấn Liễu Hà."
"Ha ha, tôi cũng đang hồi phục đây."
"Mấy ngày nay có thể lãnh đạo sẽ tới thăm cậu, nghỉ ngơi cho tốt."
Sau khi cục trưởng Hà rời đi, Quách Bách Vĩ mới nhìn sang Mễ Tiệp, nén ý cười bên môi, vươn tay: "Lại đây."
Mễ Tiệp nhìn gương mặt thê thảm của Quách Bách Vĩ, vừa đau lòng vừa giận: "Không phải anh rất tài giỏi sao, sao lại biến bản thân thành ra như vậy rồi."
Quách Bách Vĩ lấy tay sờ sờ băng vải quấn đầy trên đầu, nói đùa tự giễu: "Vớ vẩn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-long-nam-nu/1877095/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.