Lúc này cả khu nội điện mênh mông im lặng vô cùng, chỉ có cồng "khèn"chìm nổi, đám thần dân đều gục sát nền không được ngẩng lên.
Nãy giờ, Võ Minh Thần chỉ còn biết cử động như cái máy, hòa theo nhịp nhảymúa của nàng giáo chủ Phù Dung chẳng còn tâm trí nghĩ ngợi ngược xuôinữa. Chàng chỉ thầm đoán đây là một "vũ khúc thiêng liêng" mà đôi vợchồng mới phải hợp diễn trước tượng Thần theo tục lệ bản xứ và theo lờivị Thánh Y nguyệt lão vừa nói, đây là một cuộc lễ để nữ chúa giáo chủhiến trình tấm thân băng trinh cho Thần Phù Dung chứng giám, trước khilàm lễ hợp cẩn.
Phút đầu chàng trai hoang mang thấy mình phảicuốn theo tục lệ kỳ lạ của tiểu quốc thâm sơn, nhận cả lễ tơ hồng, cho"chỉ buộc cổ tay" nhưng sau tưởng đến ân thâm hậu của Thần Nữ, Thánh Y,chàng cũng thấy nhẹ nhõm nhiều phần, dường như tâm đã định được hướng đi rõ rệt.
- Lời nguyền, cổ tục Phù Dung buộc kẻ lạc tới thànhgiai tế, làm chồng Nữchúa giáo chủ, nhưng Thần Nữ Bắc Yên đâu nỡ buộcmình. Đây chỉ làm một kế quyền biến cho êm thấm bên ngoài qua cơn túngxử theo lời Thánh Y, Thần Nữ cũng rõ! Âu cũng là một cách mình đền ơntrong muôn một cũng khác nào diễn một màn kịch lễ tơ hồng, đóng giả vợchồng trên sân khấu vậy!
Ý nghĩ làm Võ thêm vững dạ, lại gặp dịp mới thoát bệnh nạn hiểm nghèo, tưởng đến chuyện ra đi phục thù, lòngtrai càng phấn khởi, vui vui, như được dự trò hay xứ lạ.
Thần Nữ mặc hoàng bào, Minh Thần mặc hồng bào, hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-han-rung-xanh/104940/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.