Bình minh bắt đầu lên. Ánh mặt trời hừng sáng dần dần quét sạchbóng đêm hãi hùng trên vùng biên địa phân mao Việt Trung. Cảnh vật trở lạibình thường, chim kêu, vượn hú vang lừng chào đón một ngày chớm sang thu...
Viên tướng lạc thảo Quảng Tây Thoòng Mềnh đảo một vòng quan sát đoạnquay về cùng viên giám binh vào chân núi thăm "đứa nhỏ vòng xanh" cùngmấy người bị nạn.
Qua một đêm kinh hoàng thức trắng, lão Kinh trưởng đoàn buôn lậu vẫncòn hơi mệt, nhưng nhờ đắp thuốc nên các vết thương bị sói cắn cũng đỡ đaunhức. Mọi người đang quây quần quanh đứa nhỏ bàn tán không ngớt. Đứa bévừa thức. Nó giương cặp mắt đen láy nhìn mọi người, rồi như nhớ mẹ, nó mếumáo, bi bô gọi mấy tiếng, cả tiếng Kinh lẫn tiếng Thổ lơ lớ. Người đàn bà Thổvội bế nó lên cho bú. Viên tướng lạc thảo nhe răng cười đùa với nó. Đứa béngừng bú nhoẻn miệng cười. Trông nó rất xinh, mắt sáng, mày dài, miệng nhưhoa nở, da dẻ hong hào. Càng ngắm càng đáng yêu, viên giặc khách bất giácthở phì, vò bộ râu xồm kêu lên:
- Nhỏ con ngộ dữ à! Tội nghiệp! Tự nhiên phải chịu mồ côi! Tỉu nà, bố nóđâu để vợ con lạc lõng giữa rừng mắc nạn chó sói! Hầy à! Nhỏ con ráng ăncho mau lớn, học võ, giết hết loài chó sói, báo thù cho mẹ à!
Lạ thay, tự nhiên thằng bé không cười nữa. Hình như linh giác nó cũngbiết, mặt nó bỗng trầm hẳn, hai con mắt trong sáng vụt như có một đám mâymờ kéo qua rồi... trước sự kinh ngạc của mọi người, nước mắt thằng bé từ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-han-rung-xanh/104927/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.