Buổi sáng Lý Nhạc Nhất tỉnh dậy thì chị cậu đã đi rồi. Cậu cẩn thận đặt đồ ăn chưa nguội vào hộp giữ nhiệt, rồi đi lấy thêm màn thầu. Bình thường mỗi bữa trưa và bữa tối cậu chỉ cần ăn một cái màn thầu là đủ, nhưng cậu cũng muốn mang hai cái cho Kỳ Hàn, nhưng cậu sợ chị nghi ngờ, cuối cùng Lý Nhạc Nhất mang ba cái, buổi trưa và buổi tối ăn cậu có thể ăn chung một cái, rồi cho Kỳ Hàn ăn hai cái.
Mới đi đến cửa hàng Hạ, cậu đã thấy Kỳ Hàn ngồi trên xe ba bánh đợi sẵn, vừa thấy cậu hắn liền vỗ vỗ cái mũ bảo hiểm treo trên tay lái. Lý Nhạc Nhất không muốn đội cái mũ đó, cậu cảm thấy cái mũ này không che được tí nắng nào, lại còn nặng nữa, khó chịu.
"Em không muốn đội cái mũ này, nó không che được nắng." – Lý Nhạc Nhất ăn ngay nói thật với Kỳ Hàn.
"Không che được chỗ nào?" – Kỳ Hàn cười nhìn cậu.
"Chẳng che được chỗ nào cả, hôm qua mặt trời vẫn chiếu vào mặt em."
"Nhưng đỉnh đầu em không bị nắng chiếu vào còn gì?"
"Đỉnh đầu cũng phải che nắng à?"
"Đương nhiên rồi." – Bây giờ Kỳ Hàn lừa người rất thuận buồm xuôi gió, hắn kéo Lý Nhạc Nhất qua, đội mũ cho cậu, xong xuôi còn sờ sờ đầu cậu qua cái mũ, chậc một tiếng.
Cảm xúc không thoải mái bằng xoa đầu cậu.
"Ăn sáng chưa?" – Kỳ Hàn vừa lái xe vừa hỏi Lý Nhạc Nhất.
"Rồi." – Lý Nhạc Nhất nhỏ giọng đáp, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-gat/3344232/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.