"Một tệ." – Bác Vương cười giơ một ngón tay với Lý Nhạc Nhất.
Lý Nhạc Nhất quay đầu tóm lấy cánh tay Kỳ Hàn, nhìn cậu kích động thế này, Kỳ Hàn nuốt lời từ chối vào bụng.
Một tệ, còn không đủ để gửi lì xì trên Wechat, mà Lý Nhạc Nhất lại vui vẻ không thôi vì sắp kiếm được một tệ, cánh tay bị hai bàn tay ấm áp vững vàng ôm lấy như truyền cả cảm xúc của chủ nhân nó. Kỳ Hàn cong môi cười, nói với bác Vương: "Cháu xếp giúp bác."
Lý Nhạc Nhất cũng nóng lòng muốn làm, bị Kỳ Hàn liếc mắt đẩy ra: "Em đi lấy cân với túi nilon."
Xếp nốt chỗ dưa còn lại lên xe xong, bác Vương lái xe ba bánh ra ngoài đường rồi mới để Kỳ Hàn và Lý Nhạc Nhất ngồi lên.
"Hai đứa nhớ chú ý an toàn, đường này vừa hẹp vừa xóc, lái chậm thôi."
Kỳ Hàn nghe bác Vươn dặn dò, hắn hỏi: "Bác có mũ bảo hiểm không?"
"Có, nhưng chỉ có một cái thôi."
"Vậy là đủ rồi, phiền bác lấy cho Lý Nhạc Nhất."
Bác Vương vào nhà lấy mũ, Lý Nhạc Nhất ngồi ghế trước nhìn Kỳ Hàn nghiên cứu chiếc xe ba bánh này, hỏi: "Anh không cần đội mũ à?"
"Không cần." – Kỳ Hàn đã nắm được cấu tạo của xe ba bánh, hắn nhìn thẳng vào mắt Lý Nhạc Nhất, khóe miệng cong lên: "Cho em che nắng, anh không sợ phơi nắng."
"Em cũng không sợ!"
"Đội vào, phơi đen sẽ xấu."
Lý Nhạc Nhất không có khái niệm về việc mình có đẹp hay không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-gat/3344230/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.