Buổi sáng Lý Nhạc tỉnh dậy thì chị đã đi rồi, trên bàn có cháo cho cậu, bên cạnh còn có cả thuốc. Lý Nhạc Nhất ngồi xuống trước bàn, vô thức cầm thìa khuấy tròn trong bát cháo. Đêm qua cậu nằm trên giường đã suy nghĩ rất lâu, cậu không thể để chị nuôi mình như vậy được, cậu cũng muốn kiếm tiền.
Thực ra hôm đó cậu đã nghe được hết những gì bà mối nói, cậu không thể kéo chân chị, nếu không chị cậu sẽ không thể lấy chồng. Mặc dù cậu không hiểu vì sao 30 tuổi nhất định phải lấy chồng, nhưng cậu không muốn những người đó nói chị mình như vậy, trong mắt cậu chị gái là tốt nhất.
Ăn cháo xong, Lý Nhạc Nhất còn phải mang đồ đi trả. Cậu đi đến trước hai chiếc túi đựng đồ ăn vặt, quai túi đã được Lý Diễm Thanh buộc hình nơ con bướm, Lý Nhạc Nhất không biết buộc kiểu này, cho nên cậu không có cơ hội mở nó ra nhìn lần cuối.
Lý Nhạc Nhất xách túi ra cửa, đi qua cửa hàng Hạ, rẽ hai lối rẽ trên đường lên núi là có thể đến nơi. Điều này Kỳ Hàn nói cho cậu biết, nhưng hắn không nói cụ thể nhà hắn ở đâu, cho nên Lý Nhạc Nhất đứng trước ba ngôi nhà đầy khó xử, chẳng lẽ phải gõ cửa từng nhà sao?
Lý Nhạc Nhất vừa đến trước ngôi nhà đầu tiên, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện mơ hồ.
"Cháu nói là đi kiếm tiền, kiếm thế này hả? Nằm trong sân phơi nắng?"
"Bà vội cái gì, còn hơn hai mươi ngày cơ mà?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-gat/3344228/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.