Trong một giây ánh mắt chạm nhau, Lý Nhạc Nhất hoảng hốt vội vàng dời tầm mắt.
Không được nhìn chằm chằm cậu ấy.
Bên chân truyền đến cảm giác bị thứ gì cứng rắn đụng vào, không hiểu vì sao chất lỏng trong chiếc chai màu xanh trong nổi đầy bọt. Lý Nhạc Nhất nhặt nó lên, cậu vừa nhìn thấy cái chai này bay ra từ bên hắn.
Nhặt được của rơi, trả người bị mất, cậu được làm.
Vì thế Lý Nhạc Nhất cầm cái chai đi đến trước mặt Kỳ Hàn, giơ tay, rũ mắt xuống: "Của cậu."
Kỳ Hàn không hiểu hôm nay cậu bị làm sao, rõ ràng trong nháy mắt vừa nãy hắn còn cảm nhận được tia sáng từ trong mắt cậu, giống như ánh nến trong gió, chỉ bùng lên một giây rồi vụt tắt, thậm chí không thể giữ lại dư vị của nó.
"Cậu làm sao vậy?" – Kỳ Hàn nhận cái chai, hỏi.
Lý Nhạc Nhất lắc đầu, trả đồ cho hắn rồi, cậu phải đi.
"Sao lại không nói gì?" – Kỳ Hàn nhíu mày, trước khi Lý Nhạc Nhất quay người đi hắn vội bắt lấy cánh tay cậu.
Lý Nhạc Nhất muốn gạt tay hắn ra, nhưng cậu luyến tiếc cảm giác ấm áp từ tay hắn. Hắn nắm tay cậu không giống chị, lúc nào chị cũng tóm rất chặt như sợ cậu chạy thoát, còn hắn thì không, hắn chỉ nắm đơn giản, xác định Lý Nhạc Nhất còn đứng tại đây là được.
"Cậu đừng giận." – Lý Nhạc Nhất nhỏ giọng nói.
"Không giận." – Kỳ Hàn tức giận trả lời, tay cũng không buông ra, hắn tiến một bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-gat/3344226/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.