Cốc cốc cốc! Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh trong phòng.
Thở dài . . . . . .
Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Cơ Liệt Thần thật cám ơn người nào đứng ở ngoài phòng gõ cửa. Bởi vì, tiếng gõ cửa của đối phương làm cho mình có một loại cảm giác như trút được gánh nặng. . . . . .
Cười một tiếng tự giễu, gương mặt đẹp trai xẹt qua một nụ cười khổ sở.
Tay Cơ Liệt Thần từ trên gương mặt trơn bóng của cô chảy xuống, "Xem ra, hôm nay không thuận tiện. . . . . . hay là lần sau bàn thôi."
Dứt lời, người đã đứng dậy, Lâm Nhược Kỳ kinh ngạc nhìn bóng lưng của anh, rất ngạc nhiên phát hiện dường như mới vừa rồi từ đáy mắt anh nhìn thấy một cảm xúc gọi là "Lo lắng"?
Thì ra Tang Tuyết Phù gõ cửa, nói là dạ vũ sắp bắt đầu, mang Lâm Nhược Kỳ tới phòng của Lynda hóa trang.
Cơ Liệt Thần khẽ vuốt cằm, nhìn thoáng qua Lâm Nhược Kỳ thì vừa đúng liếc thấy những vết hôn kia ở trên người cô, trong lòng có chút không vui, cất giọng dặn dò: "Tuyết Phù, mặc cho cô ấy kín đáo một chút, tránh lại bị người theo dõi."
Lâm Nhược Kỳ im lặng, cúi đầu nhìn qua nhiều vết hôn đỏ đỏ, tím tím trên người mình, lẩm bẩm: "Vốn không có rõ ràng như vậy, còn không phải bị anh làm cho thành như vậy sao. . . . . ."
Ở lại bên trong căn phòng, một cậu chủ nào đó không nói nên lời. . . . . .
Mà Tang Tuyết Phù cũng che miệng cười trộm không dứt.
Đi tới phòng của Lynda, Lâm Nhược Kỳ nhìn thấy cô để lên bàn nhiều loại bàn chải nhỏ và bình nhỏ rực rỡ muôn màu, hấp dẫn sức chú ý.
"Ah? Thật là lợi hại! Lynda, những thứ mỹ phẩm này của cô thật mới lạ đấy. . . . . ." Cô khó có thể tin được trừng mắt nhìn, để mặc cho Lynda cầm loại kem gì đó ở trên mặt của cô vỗ vỗ đánh đánh, quệt quệt bôi bôi một chút. Hết cách rồi, cô đối với mỹ phẩm chỉ biết được ba loại là phấn trắng, bút kẻ lông mày và son môi.
Cẩn thận nhìn mấy thứ này của Lynda một chút, thật hay. . . . . . Chỉ là bàn chải thôi thì có mười mấy, hai mươi loại, còn có các loại màu sắc bóng mắt, chì vẽ mắt, má hồng, son nước. . . . . . Quả thật có thể bày cái quầy hàng nhỏ để bán!
Tang Tuyết Phù thấy cô dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lynda, liền xen vào nói: "Ở phương diện này Lynda là chuyên gia, kỹ thuật trang điểm của tôi đều học được từ cô ấy. Phụ nữ nha, phải biết thưởng thức mình, mọi người mới có thể vui vẻ. Lâm Nhược Kỳ, không phải là tôi nói cô..., nhưng cô cũng có thể học tập trang điểm thật tốt, đừng cả ngày chúi đầu vào canh suông mì sợi và đem vẻ mặt như xác chết đi ra gặp người, nếu không sau này, anh họ tôi sẽ ghét bỏ cô, cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cô nha."
Khóe miệng Lâm Nhược Kỳ giật giật: "Biểu tiểu thư, cô mở miệng ra thật đúng là rất ác độc a. . . . . ."
Lynda cũng cười theo: "Bây giờ cô mới biết miệng của cô ấy rất độc sao? Nói cho cô biết, Nhược Kỳ, cô ấy có một biệt danh nha."
Lâm Nhược Kỳ trợn to mắt, tò mò hỏi: "Biệt danh? Tuyết Phù có biệt danh sao? Là cái gì. . . . . . Tại sao tôi không biết?"
Lynda đang muốn vạch trần, không ngờ Tang Tuyết Phù quyến rũ vén mái tóc đen, trong nháy mắt giống như hóa thân thành nữ thần, toàn thân tỏa sáng nói: "Bọn họ cũng gọi tôi là . . . . . . Medusa."
"Cái gì? Medusa? Là cái gì vậy?" Cô không hiểu.
Lynda: " Medusa, chính là ác nữ đầu người mình rắn trong thần thoại Hy Lạp a, cô không biết sao?"
Khóe miệng Lâm Nhược Kỳ giật giật: "Tôi đối với Hy Lạp Thần Thoại không quen. . . . . . Nhưng tại sao phải cho cô cái biệt danh này? Dường như không dễ nghe a."
Lynda và Tang Tuyết Phù xuề xòa cười cười, cùng nói: "Cô biết cái gì, đây đương nhiên là ám chỉ vẻ đẹp và trí khôn kết hợp hoàn mỹ, cũng là hiện thân của miệng lưỡi ác độc."
". . . . . ." Lâm Nhược Kỳ chợt cảm thấy không biết nói gì, đây cũng không phải là cái tên gì tốt a, nhưng dáng vẻ Tang Tuyết Phù phớt lờ còn lấy ra khoe khoang, thật không biết cô ấy nghĩ thế nào.
Chỉ cảm thấy Lynda cầm phấn dán vào trên gương mặt thì đột nhiên cảm thấy gương mặt đau đến khó chịu, cô không nhịn được hít một hơi khí lạnh.
"Thế nào, nơi này vẫn còn đau hả? Đều do tên Lôi Thiệu Đình đó, đối vớiphụ nữ ra tay quá độc ác. . . . . ." Lynda không đành lòng nói, "Cô cốchịu một chút, tôi sẽ che mất dấu vết cho cô"
Lâm Nhược Kỳ gật một cái, đột nhiên nhớ lại chuyện mới vừa rồi, khôngnhịn được hỏi nói: "Nghe nói, bạn của anh ta đã chết rồi sao?"
Lynda hỏi: "Người nào? Cô nói là Lôi Thiệu Đình sao?"
"Đúng vậy?"
Tang Tuyết Phù trả lời: "Nói chính xác, đó không phải là bạn anh ta, màlà vợ của anh ta, cũng là người cộng sự của anh ta. Dường như nghe nóicô ấy bởi vì Lãnh Như Phong mà chết, nhưng rốt cuộc nguyên nhân cụ thểlà gì, chúng tôi cũng không biết."
"A, như vậy sao. . . . . ." Lâm Nhược Kỳ khẽ gật đầu, như có điều suynghĩ nhìn mình trong kính một chút, nhớ lại chuyện trước đó, đột nhiêncó loại cảm giác chưa tỉnh hồn. . . . . .
Kỹ thuật trang điểm của Lynda hết sức thành thạo, chỉ mới không tới haimươi phút đã trang điểm cho Lâm Nhược Kỳ một khuôn mặt xinh xắn, nhìnthành quả một tay mình chế tạo ra, cô thật là có chút cảm giác thànhtựu. Vì vậy, hăng hái lấy ra bộ dạ phục và hộp trang sức, mài súng sènsoẹt, chuẩn bị cho Lâm Nhược Kỳ mặc bộ áo giáp ra trận!
"Chờ một chút! Anh họ mới vừa nói, cho cô ấy mặc kín đáo một chút." Nhìn thấy Lynda đã chuẩn bị xong dạ phục và đồ trang sức, lúc này Tang Tuyết Phù mới nhớ tới chuyện này.
Nghe vậy, Lynda nổi giận, tuôn ra một câu nói tục bằng tiếng anh khónghe, nói: "Có lầm hay không? Cơ lão đại không cho phép bạn nhảy củamình mặc dạ phục, vậy còn để cho tôi hóa trang cho cô ấy làm gì. Ai nha, thật là đáng tiếc gương mặt xinh đẹp này, chậc, chậc, chậc. . . . . ."Lynda nắm cằm Lâm Nhược Kỳ, nhìn trái, nhìn phải một chút, trong miệngvẫn không ngừng oán trách.
Lâm Nhược Kỳ cũng không có ý kiến gì, gãi gãi đầu, nói: "Thật ra, bản thân tôi cảm thấy mặc cái gì cũng không sao cả"
"Cô ngốc a!" Tang Tuyết Phù cũng nổi giận, "Đại thọ 60 tuổi của ông giàhọ Lãnh, tới tham gia dạ vũ không giàu cũng quý, mọi người đều ăn mặcthật xinh đẹp, không cho cô ăn mặc xinh đẹp một chút sẽ làm mất mặt anhhọ tôi đấy!"
Lâm Nhược Kỳ bĩu môi, lơ đễnh nói: "Làm sao biết chứ? Cô không cảm thấytoàn thân tôi, từ trong tới ngoài cũng tràn đầy nét đẹp tiềm ẩn sao?"
Tang Tuyết Phù và Lynda cảm thấy buồn nôn, cùng kêu lên: "Không cảm thấy. . . . . ."
Cuối cùng, Tang Tuyết Phù còn bổ sung thêm một câu: "Chỉ có người khôngcó vẻ đẹp bên ngoài thì người ta mới có thể ra sức cường điệu nét đẹptiềm ẩn!"
Lynda đưa ra một ngón tay cái, bày bỏ hết sức đồng ý đối với lời nói này của Tang Tuyết Phù, Lâm Nhược Kỳ tức giận muốn hộc máu, ". . . . . .Hai cô gái nông cạn!"
Tang Tuyết Phù hỏi "Vậy cô mang theo quần áo gì?"
Lâm Nhược Kỳ nhìn trần nhà một chút, trả lời: "Chỉ mang theo hai bộ đồbình thường để thay đổi, hai bộ đồ lót, còn có hai cái áo ngủ."
Lynda và Tang Tuyết Phù thất vọng ngã nhào, quỳ xuống đất im lặng. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ nhỏ giọng lầm bầm: "Nhưng không ai nói cho tôi biết có buổi dạ vũ nha, hơn nữa tôi cũng không có dạ phục. . . . . ."
Ngược lại, Lynda lóe lên ý tưởng, trong lòng đã có chủ ý. . . . . .
Tám giờ tối, đúng giờ dạ vũ, bức màn che kéo ra.
Tiếng dương cầm du dương vang vọng ở bên trong đại sảnh du thuyền, mỗimột tấc mặt cửa sổ trang hoàng xa hoa cổ điển và tinh xảo, ánh đèn chậpchờn bao phủ, làn váy càng thêm chập chờn. Các cô gái mang mủi giày kimcương, mặc các loại trang phục hoa lệ khêu gợi, hoặc dáng vẻ thướt thamềm mại, xoay tròn trong sàn nhảy, hoặc nở nụ cười tươi đẹp đi xuyên qua bên người các thân sĩ. . . .
Dĩ nhiên, cũng có một số rất ít muốn trong tối nay tìm kiếm các cô gáitrẻ táo bạo, các cô gái đoan trang ưu nhã bên cạnh ngắm nhìn những người đàn ông ưu tú ở cách đó không xa, bàn luận xôn xao.
"Cô xem, Cậu chủ Cơ quả nhiên đẹp trai giống như trong truyền thuyết,chỉ có người có thân phận như anh ta, mới có tư cách đơn độc tiến vàotrong đại sảnh. . . . . ."
"Nhưng tôi thích Cậu chủ Lãnh hơn, cô không cảm thấy khuôn mặt anh ấyrất Man sao? Cô nhìn da tay của anh ấy xem, có phải rất khỏe đẹp haykhông? Tôi nghĩ phương diện kỹ thuật nhất định rất tốt. . . . . ."
"Vậy cũng không nhất định, cô không nhìn thấy dáng dấp cái mông của cậuchủ Cơ rắn chắc lại vểnh lên sao, không cần đoán cũng biết động tác mông rất **. . . . . ."
"Cô nói chuyện như thế này mà không sợ bị. . . . . . nhưng dường như hai người bọn họ chưa có bạn nhảy đấy?"
Cơ Liệt Thần vẫn mặc một bộ trang phục trắng, cao quý ưu nhã ngồi một mình ở bàn tiệc khách quý có thể đếm được trên đầu ngón tay, không nhìn những người đàn ông đang sum xoe và những cô gái lòe loẹt như chim hót xung quanh, lười biếng uống rượu ngon trong chén đắt tiền, như có điều suy nghĩ nhìn ra cửa đại sảnh.
Cái cô gái nhỏ đó, tại sao lâu như vậy còn chưa tới? Không phải hóa trang thay đổi bộ quần áo là chuyện rất đơn giản sao? Thật chậm chạp. . . . . .
Nhàn nhạt nếm một ngụm nhỏ rượu đỏ, dường như không hứng thú lắm, chán đến chết, ngưng mắt nhìn tay trái của mình, nhớ tới cảm giác mới vừa rồi vuốt ve da thịt cô. Ấm áp, trơn nhẵn, mềm mại, mang theo hơi thở dốc, gần như mềm mại đến không xương, cảm xúc tốt đến độ làm cho người ta không nhịn được sinh ra ý xấu. . . . . .
Nắm chặt quả đấm, Cơ Liệt Thần đau đầu, nhắm mắt nghiêng về phía sau, ngồi ngẩn ra thở dài, "Thật là hành hạ a. . . . . ."
Thấy được, sờ được, nhưng lại không thể làm gì được.
Vừa nhỏ bé, vừa đáng yêu, thật muốn ăn cô một ngụm, ăn cô một ngụm. . . . . .
Nếu không phải bị bệnh "Ung thư tinh hoàn nghiêm trọng", bị cô cứng rắn ghim trên người, mà đúng lúc ấy mình lại nổi lên ý muốn lừa gạt cô chơi, cũng sẽ không nhịn đến khổ cực như vậy.
Không nhịn được, dùng một ngón tay sờ sờ môi của mình, giống như cảm giác mới vừa rồi hôn ở trên da thịt cô vẫn còn lưu lại, sau khi ngâm trong Suối nước nóng làm cho da trắng nõn, mềm mại giống như chạm vào một đứa trẻ sơ sinh, làm cho người ta không nhịn được muốn cắn một hớp.
Hơn nữa, dường như cô rất sợ đau, chẳng qua là cắn nhẹ vành tai của cô, lại có phản ứng lớn như vậy, không biết lúc cùng cô ở một chỗ làm chuyện kia, cô sẽ có phản ứng như thế nào a. . . . . .
Trong đầu của Cơ Liệt Thần giống như đã bắt đầu liên tưởng một cô gái nhỏ bởi vì bị làm đau mà hai mắt lộ ra màn lệ mông lung, như động vật nhỏ bị khi dễ, nhất định là làm cho trong lòng người ta tê dại ngứa ngáy. . . . . . A đúng rồi, nói không chừng, cô sẽ có một phản ứng khác. Dựa theo tính cách mạnh mẽ của cô, làm không tốt sẽ vì sợ đau mà nổi giận đấy. . . . . .
Aiz, mặc dù chỉ ở trong đầu YY một chút, nhưng Cơ Liệt Thần phát hiện rất vui vẻ, chợt bắt đầu cảm giác có chút nhớ nhung một đêm kia, lần đầu tiên ôm cô ngủ chung giường. Sau đó, lại không nhịn được khâm phục mình một chút: cùng ngủ chung giường với cô, anh lại có thể ôm trong lòng mà vẫn không bị loạn. . . . . .
Hơi híp mắt lại, Cơ Liệt Thần ưu nhã chống cằm thì thầm nói: "Có lẽ giữ nguyên kế hoạch thực hiện thôi."
Sau khi trở về, lập tức đem gian phòng của cô hủy bỏ đi, muốn cho cô sớm một chút quen cùng anh ngủ một chỗ mới được a. . . . . .
Lúc này, lối vào đại sảnh đột nhiên truyền đến một loạt tiếng ồn ào, Cơ Liệt Thần ngước mắt nhìn lại, bất giác sửng sốt.
Quả nhiên Lâm Nhược Kỳ rất nghe lời Cơ Liệt Thần, không có mặc dạ phục, bởi vì chính cô cũng cảm thấy lộ ra những vết hôn kia là việc rất mất mặt.
Dĩ nhiên, cô cũng không thể mặc những bộ quần áo bình thường kia, cũng càng không thể nào mặc đồ ngủ đi ra gặp người, cũng may Lynda là người hóa trang phóng khoáng, trong rương hành lí bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị các loại trang phục tạo hình, Vì vậy, cho Lâm Nhược Kỳ mặc một bộ áo giáp kỵ sĩ đi tới hiện trường dạ vũ.
Bộ áo giáp kỵ sĩ này vô cùng xinh đẹp, đồng phục màu trắng gọn gàng, hai móc cài cao cổ, phối hợp với đai lưng màu bạc và đôi giày nhỏ, mỗi nút cài bằng kim loại đều có khắc hoa văn tinh tế, ống tay áo và ống giày được thu hẹp tay chân có vẻ mảnh mai. Nhất là thiết kế phần ngực, mông, đai lưng ngược lại ôm lấy thân hình cô rất vừa vặn, càng lộ ra vóc người xinh xắn, nhanh nhẹn, tinh tế đáng yêu của cô.
Cô mặc thế này, khiến cho Cơ Liệt Thần không nhịn được toàn thân nóng lên.
Tang Tuyết Phù đi theo ở sau lưng Lâm Nhược Kỳ, xuất hiện tại cửa đại sảnh.
Cô gái xinh đẹp họ Tang mặc váy dài màu xanh ngọc hoa lệ, lung linh sinh động, nhàn nhã đi vào, bộ ngực lớn, eo thon, chân dài, mái tóc đen quấn lại thật cao ghim thành một búi tóc, gắn vào một cây trâm cài tóc tinh xảo, trước bộ ngực sừng sững cao vút, trang sức rực rỡ càng tăng thêm mấy phần quyến rũ.
Lúc cô nhíu mày ngoái đầu nhìn lại, nét đẹp lộng lẫy toàn bộ phơi bày!Nhất thời, dường như trong không khí cũng bồng bềnh sức hấp dẫn Hormonesinh dục nữ. Vì vậy, một đám mãnh nam như dã thú ùn ùn kéo tới. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ hóa trang làm một kỵ sĩ nhỏ, trong nháy mắt ảm đạm hóa đá tại chỗ. . . . . .
Không chỉ như thế, xui xẻo hơn, bởi vì chuyện ăn mặc, Lâm Nhược Kỳ bị vệ sĩ chặn lại ngoài cửa.
"Xin lỗi, vị nữ sĩ này, người vào bên trong cần mặc dạ phục." Thái độcủa tên vệ sĩ đẹp trai khá lịch sự, nhưng giọng nói hết sức cứng rắn.
Tang Tuyết Phù quay đầu lại, đá lông nheo cùng trai đẹp: "Anh đẹp trai,chúng tôi đi cùng nhau, dạ phục cô ấy mới vừa bị hỏng, châm chước mộtchút đi"
"Vậy cũng không được." Đáng tiếc, đối phương rất kiên quyết, "Dạ tiệclần này quy định yêu cầu bảo vệ rất nghiêm khắc, phía trên yêu cầu chúng tôi phải theo kế hoạch làm việc, xin các người đẹp tha thứ."
Tang Tuyết Phù rơi vào khó khăn, quay đầu nhìn Lâm Nhược Kỳ nói thầm:"Làm thế nào đây? Tôi đã nói phải mặc dạ phục, đều do anh họ càn rỡ xenvào. . . . . . Nếu không, tôi vào trước, nói anh ấy đi ra dẫn cô vào?"
Lâm Nhược Kỳ không vào được, mừng rỡ, thuận nước đẩy thuyền nói: "Dù sao tôi cũng không vào được, tôi xem hay là thôi đi, tôi đi về trước đây,tôn trọng quy định của người ta"
Tang Tuyết Phù vô cùng tức giận, kéo cô lại, "Như vậy sao được? Tôi đồng ý với anh họ, nhất định dẫn cô tới, vốn nghĩ anh ấy tự mình đón cô đivào, kết quả bởi vì chuyện quần áo kéo dài lâu như vậy, tôi để cho anhấy vào trước rồi. Nếu cô không vào, anh ấy sẽ trách tôi!"
Đúng lúc này, hai cô gái xinh đẹp tóc vàng trong phòng Suối nước nóngtrước đó cùng Lâm Nhược Kỳ mắng nhau, đi qua bên cạnh hai người bọn họ,vẻ mặt khinh miệt, vả lại kiêu ngạo đắc ý, cố ý hất cằm lên, từ trướcmắt hai người ưỡn ẹo đi qua. . . . . .
Tang Tuyết Phù làm sao chịu được bị khi dễ như thế, nắm bả vai Lâm Nhược Kỳ lắc mạnh!
"Lâm Nhược Kỳ, này hai tiểu thư này đang chờ chế nhạo cô, dù thế nàocũng phải đi vào đấu với bọn họ một chút a, cô nói xem, rõ ràng cô tuổirất trẻ, tại sao chán chường không có ý chí chiến đấu như vậy? !"
Nghe vậy, khóe miệng Lâm Nhược Kỳ giật giật, "Tôi không vào được, cóquan hệ gì với bọn họ? Hơn nữa, tôi chán chường không có ý chí chiến đấu ở chỗ nào hả ?"
Tang Tuyết Phù tức giận, đấm ngực. . . . . .
Bên trong đại sảnh.
Cơ Liệt Thần khẽ mỉm cười nhìn chăm chú vào chuyện vừa mới xảy ra ở bêncạnh Lâm Nhược Kỳ, đợi đã lâu, rốt cuộc cô gái nhỏ đáng yêu đã xuấthiện, anh có chút không kịp chờ, đứng dậy, mới vừa cất bước đi ra ngoài, lại phát hiện có người tốc độ còn nhanh hơn anh . . . . . .
Dùng tiếng ho khan che giấu tiếng cười khẽ từ phía sau lưng Lâm Nhược Kỳ và Tang Tuyết Phù truyền đến.
Hai người không hẹn mà cùng xoay người nhìn lại, Thì ra cậu chủ Lãnh Như Phong mặc một bộ trang phục áo đuôi tôm màu đen cao quý, đi cùng mộtngười đàn ông cao lớn xa lạ.
"Có phải cô ấy không?" Người đàn ông tướng tá cao lớn, chưa từng gặpmặt, mái tóc dài, nửa khuôn mặt phía bên phải gần như hoàn toàn bị chekhuất.
Lâm Nhược Kỳ rất ít thấy có người đàn ông nào để mái tóc dài như vậy,càng ít thấy hơn người đàn ông đem tóc cắt tỉa thành hình dáng kỳ quái,không khỏi quan sát anh ta vài lần.
Anh ta đang nhìn về phía Lãnh Như Phong, vẻ mặt không thay đổi, tổngkết, "Đúng như lời các cô ấy nói, diện mạo thật bình thường. . . . . .Chẳng qua, thật không nghĩ tới, lại là người trong lòng của Cậu chủLãnh." Ngay cả cách nói chuyện của anh ta, cũng rất thẳng thắn.
Lãnh Như Phong cũng không bác bỏ, chỉ rũ mắt nhìn sắc mặt trở nên hồng hồng của Lâm Nhược Kỳ.
Sở dĩ Lâm Nhược Kỳ đỏ mặt, không phải là bởi vì Lãnh Như Phong không cóphủ nhận mình thích cô, mà là nhớ tới mình còn chưa nói với Lãnh NhưPhong, chuyện cô không thể làm bạn nhảy của anh ta. Mặc dù bình thườngcô làm việc không quá đáng tin, lại có một chút khó hiểu, nhưng chưatừng nuốt lời.
Làm sao. . . . . . Làm sao nói với anh ta đây?
Người đàn ông tóc dài nhìn cô một chút, tuy rằng trêu chọc một chút,nhưng sắc mặt vẫn cứng nhắc: "Cậu chủ Lãnh, xem ra lần này, ánh mắt củaanh rất đặc biệt, cô gái trong sáng như vậy trái lại rất thích hợp vớidũng mãnh quả quyết như anh. Rất thích hợp, vô cùng thích hợp. . . . .."
Dứt lời, rũ mắt, nét mặt vẫn không thay đổi nhìn Lâm Nhược Kỳ một chút.Trong lòng cô oán thầm: quả nhiên là bạn bè của Lãnh Như Phong, thật làvật họp theo loài, vẻ mặt cũng giống hệt nhau, ngay cả nịnh bợ cũng nhưthế.
Tầm mắt của người đàn ông cũng không dừng lại quá lâu ở trên người Lâm Nhược Kỳ, sau khi ánh mắt chuyển đi liền rơi trên người Tang Tuyết Phù: ". . . . . . Tang tiểu thư? Đã lâu không gặp, rất vui gặp cô."
Anh ta nói xong, liền cúi người xuống, nâng bàn tay của Tang Tuyết Phù khẽ hôn một cái, vừa nhìn chính là lễ hôn tay tiêu chuẩn. Người đàn ông có thân hình cao lớn, đường nét nguội lạnh, nhưng lúc nắm tay Tang Tuyết Phù, ngược lại nhìn rất dịu dàng. Khi anh ta sắp khom lưng, Lâm Nhược Kỳ phát hiện rõ ràng mái tóc dài của người đàn ông rũ xuống theo gió bay bay, bên má phải hơi lộ ra ba vết đao đáng sợ.
Anh ta nói: "Không biết Hoắc mỗ có thể may mắn mời Tang tiểu thư nhảy một điệu không?"
Lâm Nhược Kỳ ở một bên sững sờ nhìn, lần đầu tiên cô ở khoảng cách gần như vậy nhìn người khác thực hiện lễ hôn tay, thì ra động tác này thật rất lịch sự, ngay cả một người đàn ông có vết sẹo đao kinh khủng dữ tợn trên khuôn mặt, lúc thực hiện lễ hôn tay, cũng biểu hiện có phong độ thân sĩ như vậy. . . . . .
Cô cảm thấy ngón tay trắng mịn xinh đẹp của Tang Tuyết Phù bị bàn tay to lớn có vẻ thô ráp của người đàn ông nâng lên thật sự rất đẹp mắt, càng lộ ra vẻ thon dài mảnh khảnh.
Tang Tuyết Phù cũng không muốn giúp Lãnh Như Phong, khiêu vũ cùng Hoắc Diệm, nhưng đối phương làm như vậy rất rõ ràng là có mục đích, bởi vì anh ta nắm tay của cô không có ý định buông ra, cô đoán có lẽ Lãnh Như Phong muốn đơn độc cùng Lâm Nhược Kỳ ở chung một chỗ, mới cố ý để Hoắc Diệm dẫn cô đi.
Cô nhìn bên trong đại sảnh một chút, sau khi dùng ánh mắt xin chỉ thị của Cơ Liệt Thần đang ngồi ngay thẳng bên trong, nhận được ánh mắt đồng ý của đối phương, mới khẽ gật đầu đồng ý lời mời của Hoắc Diệm.
Mà Lâm Nhược Kỳ bị bỏ lại một mình, còn chưa kịp hâm mộ một phen, tay của mình liền bị người cứng rắn kéo vào bên trong đại sảnh.
Anh chàng vệ sĩ trai đẹp tại cửa vừa muốn mở miệng lặp lại lời dặn dò của lão đại Lãnh Kiêu Hùng, nhưng bị ánh mắt lạnh lẽo của cậu chủ Lãnh làm cho đông cứng, ý định ngăn chặn lập tức chết từ trong trứng nước. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ chép miệng, lẽ ra cô muốn nói với anh ta về chuyện bạn nhảy, nhưng nhìn bộ dáng Lãnh Như Phong như vậy, cô có chút chột dạ.
Mà Tang Tuyết Phù đi ở đằng trước, từng bước một quay đầu lại nhìn tình hình sau lưng, mắt thấy gần như Lãnh Như Phong kéo Lâm Nhược Kỳ vào đại sảnh, không khỏi thổn thức nói: "Tôi thật sự khâm phục Cậu chủ Lãnh nhà anh rồi, nếu thích người ta, lại muốn người khác giúp một tay, tại sao lại biểu hiện giống như kẻ cướp vậy? Nói thật, tôi thật sự rất tò mò, lúc trước anh ta làm thế nào để cầm cái bô . . . . . ."
Hoắc Diệm liếc cô một cái, nói: "Tang tiểu thư, quả nhiên cô chưa mở miệng có vẻ tương đối ưu nhã. Nói thật, tôi cũng rất tò mò, cô thật sự là em họ của Cậu chủ Quý tộc ưu nhã cố làm ra vẻ thích đùa bỡn sao?"
Liếc mắt một cái, tầm mắt quét về phía Cơ Liệt Thần ngồi chỗ khách quý, vẻ mặt lo lắng nhìn hai người sau lưng.
Vốn tưởng rằng những lời này của mình sẽ kích thích dây thần kinh của Cô gái xinh đẹp họ Tang, ai ngờ cô giận quá hóa cười, còn cười đến cực kỳ âm trầm.
"Hắc hắc, chuyện thú vị sắp xảy ra, a ha ha ha. . . . . . mối quan hệ giữa nam và nữ, người đàn ông đối với cô gái độc chiếm, trong lúc hai người đàn ông cạnh tranh với nhau, một bên chứng tỏ sức mạnh bản thân và một bên dụ dỗ, mưu lược và kỹ xảo đều như nhau, chỉ cần thời cơ tốt hay xấu, đều hết sức quan trọng a. Hoắc Diệm, có muốn đánh cuộc hay không, xem một chút giữa hai người bọn họ rốt cuộc ai có thể thắng?"
Thật là áp dụng kiến thức đã học, điều này có nghĩa là gì? Không phải dùng bốn chữ "Tranh giành người tình" có thể giải quyết sao, nhưng lần này cô lại có thể nói thành một tràng, nói giống như chống chiến tranh khủng bố. . . . . .
Hoắc Diệm không thèm để ý đến lời "Nói bậy" của Cô gái xinh đẹp họ Tang, đen mặt, quay đầu nhìn một chút sau lưng, một đen, một trắng, hai người đàn ông đẹp trai, nói: "Tôi đương nhiên đoán cậu chủ nhà tôi thắng."
Tang Tuyết Phù cười lạnh nói, "1.000 đồng! Tôi cá là anh tôi thắng!"
Trong ánh mắt nhìn chằm chằm, đầy soi mói của một đám phụ nữa mặc phụctrang phục xa hoa, dĩ nhiên Lâm Nhược Kỳ mặc bộ giáp kị sĩ vừa vào cửaliền bị cười nhạo.
Bất quá hiện tại cô không rãnh để ý đến những người cười nhạo kia, dùsao da mặt của cô rất dày, lại không biết họ, cười thì cười, coi nhưgiải trí cho bọn họ một lần, ngược lại người đàn ông đang lôi kéo ở bêncạnh cô là một phiền toái lớn hơn.
Lần trước, bị anh ta cứng rắn nắm tay dắt vào du thuyền, để cho mọingười thưởng thức miễn phí một lần, liền đưa tới hai cô gái xinh đẹp tóc vàng nhục mạ cùng với một Lôi Thiệu Đình bắt cóc, hôm nay, trong cáinhìn chằm chằm của mọi người, lại bị anh ta kéo tay đi vào đại sảnh bữatiệc. Trong lúc nhất thời, cô chỉ cảm thấy ánh mắt từ bốn phương támhướng bắn tới mang theo ý chết chóc, giống như nhiều lưỡi kiếm sắc bénđâm về phía cô. . . . . .
Ánh mắt kia, so ngực nhỏ lép xẹp bị người thấy sạch bách lúc trước, còn kinh khủng hơn. . . . . .
Muốn rút tay về, lại càng bị nắm chặt hơn.
Muốn dừng bước lại, lại bị kéo đi về phía trước.
Hết cách rồi, cô chỉ còn cách kêu lên. . . . . .
"Anh buông tôi ra!"
"Tôi chờ cô đã lâu."
Hai người gần như nói cùng một lúc, làm cho cả hai sững sờ một chút.
Nhưng, cảm xúc của mình bày tỏ hoàn toàn khác nhau. . . . . .
Đầu tiên, khuôn mặt Lãnh Như Phong sa sầm: "Cô nói cái gì?"
Nói thật, Lâm Nhược Kỳ có chút không thích anh ta. Có lúc, cảm giác giữa nam và nữ kỳ diệu ở chỗ này. Cô sợ anh ta nổi giận, khi đàn ông tứcgiận hết sức đáng sợ, cô cũng sẽ không ngu cùng đối phương lấy cứng đốicứng.
Vì vậy khí thế cũng yếu đi, chỉ nhìn vào ánh mắt đối phương nói: "Bởi vì tôi. . . . . . Tôi không biết khiêu vũ."
Cái này. . . . . . Mặc dù là lấy cớ, nhưng chưa tính là nói dối chứ?
Đáp án này hiển nhiên không có trong dự tính của Lãnh Như Phong thoángngẩn người, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào. Thật ra, Lâm Nhược Kỳ có thể không khiêu vũ không sao cả, anh ta cũng chỉ muốn ở bên cạnhcô một lúc nhưng trời sanh bản tính anh ta cứng nhắc, khả năng nóichuyện kém hơn rất nhiều so với Lâm Nhược Kỳ.
Không đợi anh ta đáp lại, Lâm Nhược Kỳ bắt đầu không ngừng cố gắng, được voi đòi tiên, khoa tay múa chân chỉ chiều cao hai người, nghiêm túckhuyên: "Hơn nữa chiều cao của hai chúng ta chênh lệch lớn như vậy, thật sự rất không thích hợp. . . . . ."
Lãnh Như Phong không lên tiếng, híp híp mắt, hiển nhiên nghe hiểu lời của cô . . . . . . cũng không muốn buông tay.
Thấy chiêu này không có hiệu quả, Lâm Nhược Kỳ tiếp tục khua miệng kiếmcớ, chỉ chỉ bộ đồ mặc trên người mình, nói: "Còn nữa, anh nhìn quần áocủa tôi, thật rất không thích hợp khiêu vũ. Anh đẹp trai, cao lớn mạnhmẽ như thế, tôi không muốn bởi vì mình mà làm cho anh mất mặt, anh nêntìm một cô gái xinh đẹp mặc lễ phục xinh đẹp, có chiều cao tương xứngvới anh cùng nhau khiêu vũ."
Lãnh Như Phong cũng không vì cô khen ngợi mình mà vui vẻ, ngược lại sắc mặt càng lộ vẻ không vui, vẫn không muốn buông tay.
Thấy thế, cô thở dài, đang chuẩn bị nói ra lý do thứ ba, lại không nghĩrằng Lãnh Như Phong đột nhiên mở miệng nói: "Cùng tôi nhảy một điệu,nhảy xong, tôi trả ngọc bội lại cho cô."
Dứt lời, cánh tay bên người chợt bị kéo lên cao!
Lâm Nhược Kỳ kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Lãnh Như Phong khom ngườixuống, đem lấy cổ tay của cô kéo đến bên môi, nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn, nhìn cô một cái, tiếp tục chậm rãi hôn xuống. . . . . .
Cách đó không xa, một người đàn ông cao lớn mặc y phục trắng nhìn thấytình cảnh này, thân thể bỗng nhiên cứng đờ, đôi con ngươi sâu thẫm vôcùng lạnh lùng.
Mà lúc này, Lâm Nhược Kỳ cũng ngây ngẩn cả người, cứng ngắc tại chỗ không biết làm sao.
Lãnh Như Phong công khai như vậy, ngược lại cô không biết nên làm sao.
Quan trọng là: nụ hôn này, Lãnh Như Phong hôn thật chậm, vô cùng nhẹnhàng, vô cùng dịu dàng, động tác tinh tế làm cho cô có thể cảm nhậnmạch máu bên trong cổ tay mảnh khảnh khẽ nhảy lên khi môi của anh ta khẽ hôn, ngay cả có thể nhìn thấy lông mi rũ xuống của Lãnh Như Phong khẽrun, vẻ mặt hưởng thụ lúc nắm tay của cô làm cho cô không nhịn được runrun. . . . . .
"Đây là lễ hôn tay . . . . . ."
Giọng nói của Lãnh Như Phong cứng nhắc giống như cá tính của anh ta, đông lạnh, nhưng so lúc trước giọng nói nhỏ hơn bao giờ hết. Có lẽ, anh ta cố đè thấp giọng nói, cố gắng giảm bớt nổi sợ hãi của cô đối với anh ta.
Lời nói đến một nửa, Lãnh Như Phong nhẹ nhàng gặm nuốt một chút trên lòng bàn tay của cô, giật mình Lâm Nhược Kỳ muốn rút tay về lại bị anh ta nắm thật chặt, trước sau không có sức rút đi.
"Dường như cô đối với hôn tay lễ cảm thấy rất hứng thú, hi vọng tôi không làm cô sợ" Lãnh Như Phong giải thích, "Lễ hôn tay lúc đầu hôn ở vị trí lòng bàn tay, chẳng qua động tác xác nhận đối phương không có nắm giữ vũ khí, từ từ biến thành hôn mu bàn tay. . . . . ."
Lãnh Như Phong giương mắt nhìn Lâm Nhược Kỳ trợn to hai mắt không nhúc nhích, vẻ mặt nghiêm túc, lộ ra một nụ cười hiếm thấy, lại cúi đầu ở mu bàn tay của cô hôn một cái, mới chậm rãi buông lỏng tay ra.
"Thật ra tôi mới vừa nói đều là giả, tôi chỉ muốn thân thiết với cô một chút mà thôi. Tôi không có ác ý với cô, nói chính xác, tôi rất có hảo cảm với cô, điều này là thật, không thể nghi ngờ."
". . . . . ." Khóe miệng Lâm Nhược Kỳ không nhịn được co quắp. Anh ta càng cường điệu như vậy, vì sao cô càng thấy rợn cả tóc gáy? Ngay cả da gà cũng nổi lên một vòng. . . . . .
Cô đoán hiện tại nét mặt của mình có thể rất khó coi. Nhưng hết cách rồi, cô thật sự không biết nên biểu hiện thế nào.
Chuyện này, chắc là lần thứ hai trong đời của cô bị "Tỏ tình", so với lần "Tỏ tình" đầu tiên của Cơ Liệt Thần, càng làm cho cô lúng túng, không biết theo ai. . . . . .
Cách đó vài bước, Tang Tuyết Phù nhìn thấy một màn này, đối với Lãnh Như Phong thật lau mắt mà nhìn.
"Thật không nghĩ tới, không ngờ a, Cậu chủ Lãnh bảo thủ cũng nói ra lời kịch buồn nôn như vậy, sẽ không phải là. . . . . ." Cô nghiêng đầu nhìn một chút Hoắc Diệm bên cạnh, kỳ quái hỏi, ". . . . . . Các người đã tập luyện sao?"
Nghe vậy, hai chân Hoắc Diệm đang chuyển động theo bước nhảy, thiếu chút nữa dẫm lên chân của Tang Tuyết Phù.
Khinh thường hừ lạnh một tiếng, hắng giọng một cái, nói: "Tang tiểu thư, trí tưởng tượng của cô rõ là. . . . . . Phong phú. Hiện tại là lúc cô nên lo lắng 1.000 đồng mới đúng?"
Tang Tuyết Phù từ chối cho ý kiến, kiêu ngạo nói: "Tôi không cần lo lắng, rốt cuộc chưa phân thắng bại, tôi chưa chắc sẽ thua hết 1.000 đồng."
Dứt lời, vẻ mặt tươi cười nhìn về phía một cậu chủ nào đó đã từ chỗ ngồi khách quý đi xuống, chậm rãi đi tới sau lưng Lâm Nhược Kỳ. . . . . .
"Tỏ tình thật là khiến người ta xúc động a. Chỉ tiếc, anh càng làm như vậy, chỉ sợ có người càng lầm tưởng cô ấy và anh có gì đó, cuối cùng có thể đưa đến kết quả là anh tự tay đẩy cô ấy vào hoàn cảnh nguy hiểm. Cậu chủ Lãnh, đây là chuyện anh muốn nhìn thấy sao?"
Mắt thấy Lãnh Như Phong lộ vẻ không hiểu, rõ ràng nét mặt biểu hiện đang nghi ngờ anh khiêu khích chia rẽ, Cơ Liệt Thần nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Ha ha, xem ra cá tính Cậu chủ Lãnh chẳng những khô khan, lại còn đa nghi. Anh có thể không tin lời của tôi, nhưng lời của cô ấy, anh nên tin chứ?"
Lời nói đến một nửa, Cơ Liệt Thần nhìn về phía Lâm Nhược Kỳ, cười cười: "Nhược Kỳ, nói cho anh ta biết, hôm nay cô gặp phải ai vậy"
Lâm Nhược Kỳ trừng mắt nhìn, không hiểu rõ ý tứ của anh.
Nhưng ngay lúc này, tầm mắt của cô vô ý rơi vào trong đám người, lại phát hiện rõ ràng là bóng dáng của Lôi Thiệu Đình!
Lôi Thiệu Đình mặc đồng phục nhân viên tạp vụ, trong tay bưng khay rượu, như con thoi trong đám người.
Kinh khủng hơn, khi cô nhìn thấy anh ta thì anh ta căn bản không né tránh, ngược lại rất hứng thú nhìn lại cô, trong con mắt lanh lợi lộ ra vô cùng hài hước.
Cô hít vào một ngụm khí lạnh, bật thốt lên: "Là Lôi Thiệu Đình!" Giọng nói cũng không phải rất lớn, nhưng Lãnh Như Phong đứng ở bên cạnh cô cũng nghe rất rõ ràng.
"Cái gì?" Trong lòng anh ta ngạc nhiên, "Cô biết Lôi Thiệu Đình? Nhìn thấy anh ta ở đâu? Thấy lúc nào ?"
Cô một tay che miệng, ngón tay kia chỉ về phía Lôi Thiệu Đình, "Anh ta mới vừa ở chỗ này, , "Anh ta mới vừa ở chỗ này,
"À? Này, như vậy sao được. . . . . ." Mặt của Lâm Nhược Kỳ ửng hồng, chung quanh chợt vang lên tiếng thổn thức, tiếng bàn tán xôn xao, tranh luận ầm ĩ cùng với vô số ánh mắt sắc bén giống như lưỡi kiếm phóng đến. . . . . .
"Hư, chớ lộn xộn." Nét mặt Cơ Liệt Thần bình thản ung dung, nghiêm trang hoàn toàn không cảm thấy tư thế như vậy có gì khó chịu, "Tay phải khoác lên trên vai tôi, tay trái nắm chặt tay của tôi, nghe nhịp nhạc. . . . . ."
Mặt của Lâm Nhược Kỳ đã đỏ hết: "Nghe, nghe nhịp cái gì? Tôi căn bản cũng không có di chuyển!"
Cơ Liệt Thần cười, ngửa đầu hôn hít môi của cô, chỉ nhàn nhạt mổ mổ, "Cô chỉ cần nghe nhạc là được. Chú ý, tôi muốn xoay tròn."
". . . . . ." Cô quẫn bách, vội vàng đem mặt vùi vào trong cổ anh.
Tiếp đó là một hồi trời đất quay cuồng thật lâu!
Rốt cuộc, Lâm Nhược Kỳ không phân rõ trời đất, có lẽ cô đầu choáng hoa mắt, trong nháy mắt hoảng hốt, cô ôm lấy gáy của anh, hít thở cũng khó khăn. . . . . .
"Đợi chút, đây không phải là khiêu vũ. . . . . ." Cô ôm cổ của anh thì thào nói, gương mặt vẫn quẫn bách ửng hồng.
"Đây chính là khiêu vũ." Giọng nói hấp dẫn của Cơ Liệt Thần hòa trong tiếng nhạc, giống như là giọng nói dễ nghe nhất, "Cô không cảm thấy bộ dáng khiêu vũ của chúng ta là một đôi sao kết hợp hoàn mỹ nhất sao?"
Đỏ mặt, cô im lặng thật lâu.
Tại sao ở trước mặt của anh, càng ngày cô càng thích đỏ mặt đấy. . . . . .
Khúc nhạc kết thúc, dường như Cơ Liệt Thần cũng không có ý định thả cô xuống, Lâm Nhược Kỳ đỏ mặt, nhỏ giọng cúi sát bên lỗ tai anh, nói: "Thả tôi xuống. . . . . . Rất nhiều người đang nhìn đấy."
Anh khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Sợ cái gì? Dù sao không bao lâu nữa, cô sẽ gả cho tôi, coi như bây giờ là thể hiện tình cảm trước cho bọn họ biết là được"
Cuối cùng, trực tiếp đem cái trán nhẹ nhàng cụng vào trên trán của cô, khẽ cọ cọ một chút, lúc này mới hài lòng lấy đầu ra.
Lâm Nhược Kỳ nhỏ giọng phản đối, "Anh. . . . . . Tôi còn chưa đồng ý" Tại sao cậu chủ này không biết xấu hổ vậy? Cô cũng chưa đồng ý, còn tình cảm cái gì? Vẫn là lần đầu tiên cô biết được người đàn ông vừa vô lại, vừa vô sỉ như vậy !
Dường như anh không nghe thấy cô nói, Lâm Nhược Kỳ lại cúi đầu nhìn về phía anh, mà động tác cúi đầu một góc 15 độ vừa đúng nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Cơ Liệt Thần, mỉm cười nheo mắt, tác phong nhanh nhẹn, ngửa đầu về phía cô chớp chớp mắt. . . . . . Trong nháy mắt trái tim nhỏ cuồng loạn không ngừng, Lâm Nhược Kỳ liền quên mình nên nói những gì.
Cô phát giác, dường như anh nói không sai, không khí tốt như vậy vẫn không nên phá hư. . . . . .
Đáng tiếc, trời không cho người toại nguyện, đang lúc ở cô mới vừa lĩnh ngộ được điểm này thì biến cố xảy ra.
"Đoàng . . . . . . Đoàng . . . . . ." Hai tiếng súng đột ngột vang lên từ sảnh ngoài truyền tới, mọi người hoảng sợ, sững sờ, sau nửa giây yên tĩnh, chính là hỗn loạn tưng bừng.
Rồi sau đó, tiếng các cô gái the thé thê kêu vang: "A . . . . . . giết người!"
Lâm Nhược Kỳ vừa nghe nói giết người, phản ứng đầu tiên là diễn ra cảnh bắn nhau trong phim truyền hình, còn tưởng rằng là Nhà họ Lãnh ngẫu hứng biểu diễn tiết mục như vậy, vì vậy vui vẻ nói: "Chuyện gì xảy ra? Chúng ta đi xem một chút!"
Cơ Liệt Thần chau mày hơn nữa: "Đã nói là giết người, cô còn đi xem?"
Lâm Nhược Kỳ ngẩn ra, nhìn sắc mặt của Cơ Liệt Thần một chút, há tròn miệng hỏi: "Tôi còn tưởng rằng nhà họ Lãnh ngẫu hứng biểu diễn tiết mục, vậy ý của anh nói. . . . . . giết người thật? !"
". . . . . ." Cơ Liệt Thần đen mặt, vừa hướng cửa chính đối diện đi tới vừa trả lời, "Mặc kệ bọn họ, tôi dẫn cô trở về phòng trước, một lát nữa Lynda sẽ ở cùng với cô."
Đúng nha, Lynda đâu? Sau khi từ trong phòng cô ấy ra ngoài, cũng khôngnhìn thấy cô ấy đâu. Lâm Nhược Kỳ có chút bận tâm, nóng lòng hỏi: "Nhưng tôi không nhìn thấy cô ấy, sau khi ra ngoài đại sảnh không nhìn thấy cô ấy vào vũ hội a."
"Hư. . . . . ." Cơ Liệt Thần ở trên bờ môi của cô ấn ấn một chút, bướcchân vẫn không dừng lại, "Đừng lo lắng, cô ấy nói không thoải mái, muốn ở trong phòng nghỉ ngơi, tôi dẫn cô đi tìm cô ấy."
Lâm Nhược Kỳ ừ ừ đáp lại, nhìn đám người trong đại sảnh hỗn loạn cùngvới tiếng thét chói tai hoảng sợ của mọi người, cô mới hiểu được, có thể thật sự đã xảy ra chuyện gì. Không kịp nhìn rõ rốt cuộc xảy ra chuyệngì, Cơ Liệt Thần ôm cô đi về phía cửa sau ít người rời khỏi.
Trên đường, chỉ thấy bọn vệ sĩ nhà họ Lãnh, vẻ mặt nghiêm túc, bảo vệ ông già nhà họ Lãnh -Lãnh Kiêu Hùng rời khỏi đại sảnh.
Cơ Liệt Thần một khắc cũng không dừng lại, bước chân như thoi đưa ôm côđi xuyên qua đám người hỗn loạn. Cô quay đầu lại nhìn bên trong đại sảnh một chút, không nhìn thấy Lãnh Như Phong và thủ hạ của anh ta, ngay cảbóng dáng của Tang Tuyết Phù cũng không thấy. . . . . .
Nơi xa, một đám đầu người nhốn nháo, giọng nói ồn ào loáng thoáng truyền đến.
"Nhanh lên, anh ta chạy về phía tầng dưới chót boong thuyền. . . . . ."
"Đừng để cho anh ta chạy thoát! Anh ta có thể chạy về phía phòng điều khiển du thuyền, nhanh ngăn cản anh ta lại. . . . . ."
. . . . . . Nghe được cũng không rõ ràng, bởi vì Cơ Liệt Thần đã ôm côrời khỏi đại sảnh. Cô nghĩ: có lẽ bọn họ đuổi theo người kia, chẳng lẽngười đó là Lôi Thiệu Đình? Vậy người mới vừa rồi bị bắn chết là ai?
Trong hoảng hốt, Cơ Liệt Thần đã mang cô đi tới bên ngoài phòng của Lynda, anh nhẹ nhàng gõ cửa, Lynda rất nhanh mở cửa ra.
"Lynda, cô trông chừng cô ấy, đừng để cô ấy chạy loạn ra ngoài, tôi đi ra ngoài xem thử"
Lâm Nhược Kỳ một phát bắt được tay của anh, lo lắng hỏi: "Anh đi đâu? Bên ngoài loạn như vậy. . . . . ."
Anh quay đầu lại, vuốt vuốt tóc của cô: "Yên tâm, tôi đi xem Tuyết Phù một chút sẽ trở lại."
Dứt lời, ngước mắt nhìn Lynda một chút, thừa dịp Lâm Nhược Kỳ không để ý lướt qua Lynda, Cơ Liệt Thần nhỏ giọng nói: "Không ai phát hiện chứ?Tình hình thế nào?"
"Yên tâm, không ai phát hiện." Nói lời này, ánh mắt của Lynda hơi có lóe lên, "Nếu không có gì xảy ra, bây giờ Tuyết Phù cũng trở về phòng."
"Ừ, ở cùng với cô ấy, tạm thời không nên đi ra ngoài."
"Hiểu."
**********
Trước khi chuyện xảy ra.
Lâm Nhược Kỳ và Tang Tuyết Phù hóa trang xong, mặc quần áo tử tế, saukhi từ trong phòng của Lynda đi ra, Lynda một mình ở lại bên trongphòng, thừa dịp bọn họ vừa mới rời khỏi phòng, liền nhanh chóng khóatrái cửa phòng, rồi sau đó nhanh chóng mở bao hóa trang của mình, bắtđầu thực hiện nhiệm vụ Cơ Liệt Thần giao cho mình. . . . . .
Mười phút sau, một người đàn ông đẹp trai liền xuất hiện ở trước gương.
Lynda nhìn mình trong kính một chút, khuôn mặt đẹp trai đẹp trai, đẹptrai đến chói mắt, không nhịn được nhuộm vài sợi tóc tím highlight, "Anh ta" nhếch miệng cười cười, lập tức bày ra nụ cười tà nịnh của Lôi Thiệu Đình.
Rất tốt, thuật dịch dung của cô luôn đứng đầu!
Lôi Thiệu Đình xuất hiện, cậu chủ Cơ sớm đã đoán trước, mang theo Lyndatới du thuyền làm nhiệm vụ, chính là muốn cô diễn kế điệu hổ ly sơn . . . . . . lợi dụng Lôi Thiệu Đình xuất hiện, dời đi tầm mắt của Lãnh NhưPhong, từ đó Tuyết Phù tranh thủ thời gian đi lấy máy cd.
Chỉ vì máy cd, "Liệt Diễm" đã hao tốn rất nhiều thời gian và tinh lực,Cậu chủ Cơ cũng nói, nhiệm vụ lần này chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại!
Khóe môi hơi cong một chút, tự tin vẩy tóc, Lynda mặc bộ đồ màu đen bósát người, bên ngoài mang một chiếc mặt nạ da người, khoác bộ đồ củanhân viên tạp vụ. Sau đó, bình tĩnh, chậm rãi mở cửa phòng, thò đầu rangoài tra xét hai bên, sau khi xác định không có ai phát hiện, liền nhẹnhàng bước ra cửa phòng. . . . . .
Mười phút sau, Lynda thành công khuấy lên một trận hỗn loạn, cũng thànhcông đem lực chú ý của Lãnh Như Phong hấp dẫn đến trên người của "LôiThiệu Đình". Chạy đến trong góc tối nào đó, cô nhanh chóng lấy ra bao da đã sớm giấu ở trong thùng rác, mở ra lấy quần áo, nhanh chóng thay mộtbộ lễ phục, lại tháo tóc giả và mặt nạ da người trên mặt. . . . . .
Mới vừa mặc quần áo tử tế, còn chưa kịp đem tóc giả và mặt nạ da ngườigiấu đi, chỉ nghe thấy sau lưng một tiếng "Rắc . . . . . ." , là tiếngbóp cò cứng nhắc của một đồ vật kim loại nào đó vang lên.
Trong lòng Lynda chợt lạnh, thầm kêu không ổn.
"Cô gái nhỏ xinh đẹp, bản lãnh của cô thật lớn, trước đó đánh nhau với tôi cũng là cô phải không?" Giọng nói của Lôi Thiệu Đình đang ở phía sau cô.
Cổ của cô phơi bày, cảm giác nòng súng lạnh như băng chống đỡ cổ cô, rõ ràng như vậy, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng tim của mình đập mạnh.
"Thành thật khai báo, những thứ tóc giả và mặt nạ da người này, vừa xảy ra chuyện gì?" Anh ta chợt thốt ra một câu như vậy.
Lynda cảm thấy da đầu của mình cũng bắt đầu tê dại, nhưng không biết đối phương xuất hiện lúc nào, là cô quá sơ suất hay thực lực đối phương cao hơn cô? Nhưng lúc đánh nhau với anh ta, rõ ràng anh ta đánh không lại cô. . . . .
Cô sững sờ, đáy mắt càng nồng đậm lo lắng, dường như rất nghiêm túc giải thích: "Được rồi, thành thật nói cho anh là được, tôi đang thi hành nhiệm vụ. Đừng hỏi tôi là nhiệm vụ gì, dù sao mỗi người chúng ta đều có ông chủ, bất kỳ chuyện không liên quan đến anh, xin đừng hỏi tới."
"Hừ, không liên quan tới tôi? Tại sao tôi cảm thấy chuyện này rất liên quan đến tôi vậy?" Lôi Thiệu Đình đột nhiên dùng chút sức lực, đập nòng súng vào đầu Lynda, "Nói, Cơ Liệt Thần để cho cô tới làm gì? !"
Ánh mắt Lynda ngưng tụ: hỏng bét, chẳng lẽ anh ta đều nhìn thấy?
Bỗng dưng, nhìn thấy xa xa người người nhốn nháo, Lynda nhanh trí, đột nhiên cao giọng hô: "A. . . . . . Cứu mạng a, anh ta, trong tay anh ta có súng!"
Bọn cận vệ nhà họ Lãnh vừa nghe thấy tiếng cô hét lớn, lập tức chạy về phía bên này: "Nhìn thấy anh ta rồi, anh ta đang bên kia! Nhanh, đuổi theo nhanh lên!"
Nghe vậy, Lôi Thiệu Đình nhíu mày, khuôn mặt đẹp trai chợt trở nên lạnh hơn, "Xem như cô lợi hại!"
Không ngờ cô gái này thật tuyệt, lúc đầu đánh nhau với cô, anh ta thấy cô là phụ nữ nên cố ý xuống tay nhường nhịn, không ngờ lúc này cô muốn đẩy anh ta vào chỗ chết! Mẹ nó!
Quăng một ánh mắt lạnh lùng, Lôi Thiệu Đình nhìn sâu Lynda một chút, tung người nhảy một cái, bóng dáng liền biến mất vào bóng tối trong hành lang. . . . .
Mười phút sau.
Tang Tuyết Phù vui vẻ ngồi trong phòng nhìn thấy Cơ Liệt Thần sắc mặt nghiêm túc đi vào, cô vô cùng không hài lòng liếc anh một cái.
"Anh họ, tại sao không gõ cửa đã vào? phong độ thân sĩ tôn quý của anh đâu rồi?"
Cơ Liệt Thần mặc kệ cô, sau khi khóa cửa, trực tiếp hỏi: "Thế nào? Có tìm được đồ hay không? Không bị Hoắc Diệm để mắt tới chứ?"
Tang Tuyết Phù xì khẽ một tiếng: "Bản tiểu thư ra tay, há có thể không được? Em đánh cuộc với Hoắc Diệm, kết quả anh ta thua, đâu còn tâm tư để ý tới em. . . . . . Này, máy cd cầm đi, " Dứt lời, đem máy cd ném cho Cơ Liệt Thần, anh đưa tay ra, vừa vặn bắt lấy.
Cô còn chưa nói xong, trong tay kia cũng cầm một vật, quơ quơ, khoe khoang một chút, hỏi "Thật ra, em còn lấy được một món đồ, anh đoán thử xem là cái gì?"
Cơ Liệt Thần ngước mắt, sau khi nhìn thấy rõ vật gì trong lòng bàn tay cô, cả người sửng sốt: "Cô lấy được ngọc bội của cô ấy rồi hả ? Thật ở chỗ Lãnh Như Phong?"
"Đó là đương nhiên, cầm đi đi. Chẳng qua. . . . . ." Dứt lời, đem ngọc bội ném cho Cơ Liệt Thần, "Chỉ tiếc ngọc bội bị vỡ thành hai nửa rồi, cũng không biết tại sao làm rơi . . . . . . Nếu em không đoán sai, nói không chừng Lãnh Như Phong biết thân thế của Lâm Nhược Kỳ. Anh họ, nếu anh thật sự thích cô ấy, động tác cần phải nhanh một chút, xem ra, lần này Lãnh Như Phong đã quyết tâm rồi."
Sắc mặt Cơ Liệt Thần hơi thay đổi, thoáng qua khôi phục thái độ bình thường, đem ngọc bội cất xong, quay đầu cười nói: "A, chỉ bằng Lãnh Như Phong anh ta, muốn tranh giành phụ nữ với tôi sao, tôi thấy đợi thêm 18 năm nữa đi."
Khóe miệng Tang Tuyết Phù giật giật, vô cùng khâm phục anh họ mình. Dưới tình huống như thế, lại còn có thể tự kỷ ngạo mạn nói ra lời như thế,có lẽ toàn thế giới cũng chỉ có mỗi mình anh ấy. . . . . .
Mặc dù nói nghe rất hay, nhưng vừa về tới phòng của mình, sắc mặt của Cơ Liệt Thần lập tức thay đổi.
Ngọc bội. . . . . . Lãnh Như Phong cũng có một khối ngọc bội hình‘Long’, Tuyết Phù đã từng nói, ngọc bội long và ngọc bội phượng của LâmNhược Kỳ là một đôi, nói như vậy. . . . . .
Trầm tư một hồi lâu, anh quyết định, lập tức bảo Tuyết Phù gọi Lâm Nhược Kỳ.
Lâm Nhược Kỳ vừa vào phòng của anh, nhìn thấy anh nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, đắp chăn giống như là bị lạnh phát run, sắc môi tím ngắt, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng triệu chứng phát bệnh.
Nhìn lại một chút Lynda đứng ở bên cạnh anh, sắc mặt của cô ấy cũnggiống như ngày tận thế, Lâm Nhược Kỳ không nói gì, liền bước nhanh tớitrước giường của anh, cầm cổ tay của anh.
"Chuyện gì vậy? Mới vừa rồi không phải còn tốt sao? Tại sao đột nhiên biến thành như vậy."
Trời! Toàn thân anh lạnh quá. . . . . .
"Lâm Nhược Kỳ, tôi muốn trở về. . . . . . Tôi rất đau. . . . . ." Anh cố hết sức nói.
"Muốn trở về?" Cô ngẩn ra, ngước mắt nhìn nét mặt của Lynda và TangTuyết Phù một chút, hai người bọn họ cũng gật đầu một cái, cô liền vỗ vỗ tay của anh, "Được, chúng ta lập tức bảo bọn A Bưu chuẩn bị một chút,Tuyết Phù và Lynda đi từ giả cha con họ Lãnh, tôi ở lại chỗ này với anh"
Trong lòng Cơ Liệt Thần chấn động, không ngờ cô gái nhỏ này nhìn như cảngày chân tay vụng về, nhưng vào lúc gặp nguy cũng không sợ hãi, làmviệc rất có mạch lạc. Rốt cuộc cô là dạng phụ nữ thế nào? Luôn mang đếncho anh rất nhiều kinh ngạc. . . . . .
Mọi người bắt đầu lập tức hành động, Tang Tuyết Phù và Lynda đi từ giảLãnh Kiêu Hùng, lý do rất đơn giản, nói thân thể Cậu chủ Cơ mắc bệnhnhẹ, bất tiện ở lâu.
Hai cha con họ Lãnh đang vắt hết óc muốn tìm về máy cd đã bị mất ở trênngười "Lôi Thiệu Đình", căn bản không rảnh để đánh giá cậu chủ Quý tộcyếu ớt nhiều bệnh, rất nhanh liền đồng ý với anh, phái người hộ tống đám người bọn họ trở lại Nam Thành.
Mặc dù hai nhà không còn qua lại, nhưng mặt mũi này, ông cụ Lãnh xem như đã đủ. Có lẽ, nhà họ Lãnh nghi ngờ bệnh tình của cậu chủ Cơ có bẫy,hoặc đơn giản chẳng qua Lãnh Như Phong muốn nhìn Lâm Nhược Kỳ lâu hơn,cho nên việc tiễn chân bọn họ, dĩ nhiên là Lãnh Như Phong tự mình đi.
Trong lòng tất cả mọi người biết rõ, mặc dù thân phận cậu chủ Cơ tônquý, nhưng Lãnh Như Phong cũng không cần thiết đến mức tự mình tiễn chân bọn họ, hơn nữa lần tiễn đưa này, dứt khoát đưa bọn họ trở về đến tòathành.
Nguyên do bên trong, không cần nói cũng biết. . . . . .
Trên đường, Lâm Nhược Kỳ luôn mơ hồ cảm thấy một ánh nóng hừng hực némtrên người của mình, mỗi lần cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lãnh NhưPhong thân thể thẳng tắp ngồi ngay ngắn ở bên cửa sổ, nửa khuôn mặt củađối phương lạnh lẽo dường như không mang theo bất cứ cảm tình nào.
". . . . . . Tôi chỉ muốn thân thiết với cô một chút, tôi không có ác ývới cô, nói chính xác, tôi rất có hảo cảm với cô, điều này là thật,không thể nghi ngờ."
Lời anh ta nói trong vũ hội, cùng với cảm giác rợn cả tóc gáy khi anh ta liếm láp tay cô, làm cả người cô run rẩy, giống như mới vừa xảy ra . . . . . .
Bỗng nhiên, tầm mắt của Lãnh Như Phong một lần nữa phóng thẳng đến.
Trong con ngươi đen như mực, người đàn ông mạnh mẽ đè nén lạnh lẽo, càng lộ ra vô cùng nóng bỏng!
Lâm Nhược Kỳ hơi cứng ngắc, cúi đầu không đón nhận ánh mắt của đối phương.
Vẫn. . . . . . Rất sợ anh ta. Mặc dù anh ta nói, anh ta muốn thân thiếtvới cô, nhưng cô một chút cũng không muốn thân thiết với anh ta!
Ôm bên eo cô, cậu chủ Cơ thu hết tất cả cảm xúc của cô vào trong mắt, dĩ nhiên, ánh mắt hừng hực của Lãnh Như Phong nhìn chằm chằm vật sở hữucủa anh, cũng bị anh nhìn thấy.
Hơi gấp môi hình cung, đáy mắt hiện lên một chút ý cười, anh cúi đầu ởcô tai bên mềm giọng: "Cô chưa buồn ngủ sao? Đêm qua cô cũng chưa ngủđấy. . . . . ."
Mọi người giật mình, quay đầu lại quan sát một cậu chủ nào đó và một côgái nhỏ, dừng một hai giây, mọi người lại nhanh chóng cúi đầu, người giả bộ bị câm điếc, người giả bộ là không khí, người giả bộ mình trongsuốt. . . . . . Tóm lại, coi như mình không tồn tại!
Trong lòng cũng đang oán thầm: Cậu chủ của chúng ta quả thực quá phúc hắc rồi, chơi trò mập mờ là sở trường giỏi nhất mà!
Lâm Nhược Kỳ nhíu nhíu mày, không hiểu nổi tại sao anh động kinh muốn nói ra lời như vậy làm cho người ta hiểu lầm.
Vừa mới quay đầu sang, lại nghe thấy anh nói: "Có muốn tựa vào trên vai tôi, một chút không?"
Tiếng nói của Cơ Liệt Thần đưa đến nhiều tầm mắt, sau đó lặng lẽ, vững vàng cố gắng bao phủ lên Lâm Nhược Kỳ, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nâng cái đầu nhỏ đang chôn thật sâu của cô, cúi đầu hôn, đôi môi từ từ trằn trọc, đầu lưỡi trêu đùa trong miệng, mỗi một tấc thịt non, hơi thở ngọt ngào mềm mại liên tục chảy xuôi qua cổ họng hai người. . . . .
Lâm Nhược Kỳ ngước đầu, miệng có chút chua, mặt có hơi hồng, nhiều người nhìn trừng trừng như thế lại bị anh ta hôn môi, đây là gặp lần đầu.
Cô cảm thấy rất không tự nhiên, hết sức không được tự nhiên.
Bởi vì không được tự nhiên, cho nên cảm thấy nụ hôn này có vẻ rất lâu, dường như so bình thường kéo dài rất lâu. . . . . .
Cuối cùng kết thúc xụi lơ ở trong lòng anh, Lâm Nhược Kỳ gần như choáng váng thở không ra hơi, anh nắm vòng eo của cô dựa hẳn vào anh, bằng không sợ rằng cả người cô biến thành trang giấy trắng chảy xuống mặt đất rồi. . . . . .
Lâm Nhược Kỳ cũng không nói gì bởi vì trước đó anh ta nói thân thể không thoải mái, xem như cô đang giảm đau cho anh là được, nói không chừng, có lẽ làm như vậy thật sự có hiệu quả.
"Được rồi, nếu cô không muốn ngủ, tôi phải ngủ rồi, tối hôm qua thật sự rất mệt mỏi . . . . . ." Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt của cô, để cho cô vùi đầu ở trong cổ của mình mà mình cũng tựa vào trên đỉnh đầu cô, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe vậy, cô ngớ ngẩn, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại, giống như bị Cơ Liệt Thần thôi miên, bắt đầu giả vờ ngủ một giấc. Bởi vì làm như vậy có chỗ tốt, vừa đúng tránh được cái nhìn chăm chú đáng sợ của Lãnh Như Phong.
Đợi đến khi máy bay hạ cánh, Cơ Liệt Thần liền đem thân thể tựa vào trên bả vai Lâm Nhược Kỳ, "Đỡ tôi đi về phòng."
Lâm Nhược Kỳ mở trừng hai mắt, quay đầu lại vẫn nhìn thấy Lãnh Như Phong đứng ở khoang cửa, nói: "Anh. . . . . . Không chào hỏi anh ta, cứ đi như thế không tốt lắm đâu."
Trên mặt Cơ Liệt Thần lạnh lẽo, nói: "Lâm Nhược Kỳ, không cần kéo dài việc chính của Cậu chủ Lãnh, anh ta đưa chúng ta trở về Lư Đăng Bảo đã đủ phiền toái rồi, ông cụ Lãnh bên kia còn cần anh ta trở về chăm sóc, "Lời nói đến một nửa, anh lại gần bên tai cô, nói nhỏ, "Chẳng lẽ, cô còn muốn giữ anh ta ở lại Lư Đăng Bảo qua đêm?"
"Ách. . . . . . Không phải"
"Chính là như vậy." Dứt lời, một tay khoác lên trên bả vai Lâm Nhược Kỳ, im lặng vẫy vẫy tay, coi như là chào hỏi với Lãnh Như Phong.
Lãnh Như Phong cũng cười một tiếng, xoay người ngồi lên máy bay rời đi.
Vừa về tới tòa thành, Lâm Nhược Kỳ liền theo sau lưng Cơ Liệt Thần cùng nhau vào phòng của anh.
Nhìn anh phiền lòng nôn nóng cởi áo khoác nằm xuống giường, bộ dạng giống như rất buồn ngủ, cô vội vàng đi tới trước mặt anh, hỏi: "Trước đó anh nói thân thể không thoải mái là thật sao? Còn có lúc ở trên máy bay. . . . . . Cũng là vì giảm đau cho mình sao? Nói cho tôi nghe một chút đi, khó chịu chỗ nào? Có muốn ngày mai đi tái khám để cho giáo sư Mạnh xem kỹ cho anh hay không. . . . . ."
Lời còn chưa dứt, liền cảm thấy tay cổ tay căng thẳng, thì ra một cậu chủ nào đó đã không nhịn được đưa ra bàn tay, nghiêng người một cái đè lại, đã ấn cô ngã xuống giường!
"Lâm Nhược Kỳ, cô thật sự rất lo lắng cho tôi sao?" Anh nhìn cô chăm chú, chân mày nhíu chặt, dường như muốn nhìn thấu cô. Lời nói cũng không phải là hỏi, ngược lại làm cho cô cảm thấy như là bị vặn hỏi.
Lâm Nhược Kỳ ngẩn ra. Không phải nói thân thể không thoải mái sao? Vậy từ đâu anh có hơi sức lớn như vậy, còn phát giận? Đợi chút, có thể là mới vừa rồi có mặt Lãnh Như Phong làm cho anh không thoải mái. . . . . . Xem ra phải dỗ dành anh thật tốt mới được, lúc bệnh nhân phát bệnh, tính khí không tốt lắm.
Vì vậy, nhẹ nhàng lấy ra tay của anh, cực kỳ nghiêm túc trả lời: "Đươngnhiên là tôi rất lo lắng cho anh a, tôi đã nói nên dẫn tôi cùng đi dulịch nha, anh xem, tôi nói không sai chứ. Nếu lần này tôi không đi, thật đúng là không biết anh như thế nào đấy."
Nhìn bộ dáng cô mèo khen mèo dài đuôi, Cơ Liệt Thần nhẹ nhàng mỉm cười, ngược lại vui vẻ.
Lần này hành động thuận lợi như vậy, chẳng những lấy được máy cd còn cầm được ngọc bội của cô, cô cũng không có chuyện . . . . . . Về phần thânthế của cô, anh sẽ nghĩ biện pháp giúp cô tra rõ, không cần làm phiềnLãnh Như Phong.
Như vậy kế tiếp, nên suy nghĩ thật kỹ hôn sự của bọn họ rồi !
Nghĩ tới chuyện này, trên mặt cậu chủ nào đó đột nhiên hết sức vui vẻ.Lâm Nhược Kỳ khó được nhìn thấy trên mặt anh ta thay đổi phong phú nhưvậy, không khỏi ngẩn ra.
Ngây ngốc hỏi: "Anh uống lộn thuốc à? Một lát tức giận một lát cười?Phát điên cái gì!" Bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm, "Xem ra, ngày mai khôngcần đi xem giáo sư Mạnh, tôi nên trực tiếp dẫn anh đi bác sĩ khoa tâmthần xem một chút. . . . . ."
Thính lực cực tốt, Cơ Liệt Thần cũng nghe rất rõ ràng, không giận ngược lại cười nói: "A, nghe rồi, nói xấu tôi sao?"
"Nói xấu anh thì thế nào. . . . . ." Cô lẩm bẩm trong miệng.
Cơ Liệt Thần cười nhẹ. Có lẽ trên thế giới này, người có thể đối với CơLiệt Thần anh không che đậy miệng cũng chỉ có một mình Lâm Nhược Kỳ cô.
Nghiêng người sang, buồn cười nhìn cô lấy tư thế hết sức chướng tai gaimắt bò dậy, trêu ghẹo nói: "A, cô thật đúng là không khách khí. Thế nào, bị lây bệnh nói lời ác độc của Tuyết Phù?"
Dứt lời, đôi tay véo nhẹ ở trên hai má cô, bộ dạng rất thân mật, chọc cho Lâm Nhược Kỳ mặt hồng tim đập một hồi lâu.
Cô vội vàng cách anh xa xa, xoay người vừa đi vừa nói: "Buổi tối nếu còn đau, nhớ gọi tôi. Lúc này không có việc gì tôi đi về ngủ trước. À. . . . . . Sáng sớm ngày mai tôi còn muốn dẫn anh đi tái khám, tắm rửa ngủ sớm một chút đi."
Nói xong, nhanh chân muốn chuồn mất.
"Lâm Nhược Kỳ, có phải cô quên mất chuyện gì hay không?" Người đàn ôngyêu nghiệt đột nhiên phát ra tiếng nói mê hoặc giống như yêu thú, quậyđến đại não Lâm Nhược Kỳ trong nháy mắt cứng đơ.
"Cái... cái chuyện gì?" Hỏng bét, tại sao đầu lưỡi cũng đơ? !
"Không cho tôi một nụ hôn ngủ ngon sao?" Bên môi người đàn ông mang theo nụ cười nhàn nhạt, khóe mắt đuôi mày đầy ấm áp, nụ cười nhẹ nhàng nhưcó như không, trái tim Lâm Nhược Kỳ đột nhiên chấn động, bị lời nói trêu đùa làm trái tim nhỏ bé nhảy loạn.
"Anh . . . . . . anh nói gì?" Thật hỏng bét, mẹ nó, rất hỏng bét, tối nay đã hôn miệng của cô bao nhiêu lần rồi?!
Ai ngờ, anh giơ cổ tay lên, ngón trỏ ngoắc ngoắc cô, vẻ mặt ưu nhã quyến rũ, hơn nữa tròng mắt có ý cười, lười biếng nói: "Tới đây, hôn tôi"
". . . . . ." Cô há to miệng, trợn mắt há mồm nhìn cậu chủ trên giường như yêu nghiệt tồn tại.
Thật ra, lý trí cô từ chối anh, cô nên dùng lời nói chính đáng chỉ rachỗ sai của anh "Cậu chủ, loại hành vi này của anh không đúng, anh làmvậy rõ ràng đang quyến rũ. . . . . . con gái nhà lành" ... Vân Vân.
Nhưng, nhưng. . . . . . Vì sao hai cái chân cô lại không nhịn được được di chuyển đến bên giường của anh?
Cô mới vừa tới đến trên giường, Cơ Liệt Thần liền vươn tay bắt được cổtay của cô, thuận thế kéo một cái, cô nặng nề rơi vào ngực của anh . . . . . .
Cũng không theo dự đoán sẽ có nụ hôn kịch liệt nóng bỏng, anh chỉ ở trên gương mặt của cô nhẹ nhàng hôn một chút, sau đó trêu ghẹo nói: "Chỉ nói cô cho nụ hôn ngủ ngon mà thôi, sao tôi nhìn vẻ mặt mê trai của cô, cóphải đang mong đợi cái gì hay không?"
"Mê trai? ! Mong đợi? ! Anh ... anh, anh nói bậy!" Lâm Nhược Kỳ vọt mộtcái đứng lên, gương mặt trở thành màu gan heo, đưa mu bàn tay hung hănglau gò má mới vừa bị anh hôn, dậm chân co giò như chạy trốn.
Nằm vào giữa giường công chúa của mình, Lâm Nhược Kỳ hít sâu thật lâu.Gần đây, vẻ mặt người nào đó luôn biểu hiện chưa thỏa mãn dục vọng, xemra ngày mai cô phải tìm giáo sư Mạnh xin chỉ dạy một chút xem có phải là trên người anh ta xảy ra vấn đề gì hay không. . . . . . biểu hiện nàyhoàn toàn không giống như một người bị bệnh ung thư tinh hoàn nên có a,mặt quá dầy phải không!
Hôm sau, bệnh viện nam khoa Nam Thành.
Sau khi Cơ Liệt Thần kiểm tra thân thể xong nói muốn đi nhà xe lấy đồ, Lâm Nhược Kỳ liền tìm giáo sư Mạnh trước, muốn xem kết quả phân tích.
Giáo sư Mạnh đẩy mắt kính lão trên sống mũi một cái, sau khi xem qua bản báo cáo kiểm tra, thở dài nói: "Y tá Tiểu Lâm a, gần đây cô chăm sóc bệnh nhân của tại sao cô? Tại sao mới ngắn ngủn nửa tháng, bệnh tình của Cơ tiên sinh chuyển biến xấu nhiều như vậy chứ? Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ là. . . . . . Dữ nhiều lành ít a"
Hoàn toàn tĩnh mịch. . . . . .
Phát hiện đầu nhỏ nhắn nữ sinh trước mặt đang ngồi đờ đẫn, lúc này giáo sư Mạnh mới ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nhược Kỳ.
"Aiz, cô gái, cô. . . . . ."
"Giáo sư Mạnh!" Lâm Nhược Kỳ đột nhiên bừng tỉnh, giống như ngủ mê một lúc chợt bắt được cánh tay giáo sư Mạnh, vừa lắc vừa cầu khẩn, "Giáo sư Mạnh, tôi cầu xin ông ngàn vạn lần không được nói chuyện này cho anh ấy biết, anh ấy nghe chắc sẽ rất đau lòng . . . . . . A đúng rồi, còn có chuyện phẫu thuật, ông để ý giúp chúng tôi hẹn sẳn, tôi sẽ dẫn anh ấy đi ‘hóa trị’ trước, nếu có chuyển biến tốt, chuyện phẫu thuật chúng ta vẫn phải làm. Xin ông đừng buông tay, ngàn vạn lần đừng buông tay. . . . . ." Nói xong lời cuối cùng, nước mắt trong hốc mắt cũng nhanh chóng rơi xuống.
Mắt kính lão của giáo sư Mạnh gần như bị lay động muốn rơi, ông ta hết sức tránh thoát hai tay Lâm Nhược Kỳ, vỗ vỗ đầu vai của cô nói: "Cô đừng vội, đừng nóng vội mà. Làm bác sĩ, chắc chắn tôi sẽ không buông tay, cũng như cô, chúng tôi chỉ biết lo lắng người bệnh không có nghị lực kiên cường chống lại bệnh tật, cho nên cô nhất định phải chăm sóc anh ta thật tốt, anh ta có bất kỳ yêu cầu gì tốt nhất cô nên thỏa mãn, cố gắng để cho anh ta giữ vững tâm trạng vui vẻ một chút, ít làm vận động, nghỉ ngơi nhiều, ăn ít đồ cay, uống nhiều nước. . . . . ."
Lâm Nhược Kỳ lắng nghe rất nghiêm túc, còn móc ra quyển sổ nhỏ, ghi chép từng lời của giáo sư Mạnh, sợ mình bỏ sót cái gì. Đợi đến khi giáo sư Mạnh nói xong, cô lại không khỏi lo lắng, làm sao nói với anh đây?
Aiz, khó trách ngày hôm qua ở trên du thuyền nói không thoải mái muốn sớm trở về Lư Đăng Bảo số 1, xem ra thật sự không thoải mái a. . . . . . Hơn nữa thật đúng là kỳ quái, tại sao đột nhiên chuyển biến xấu cơ chứ? Đoạn thời gian trước không phải là tất tốt sao?
A. . . . . . Chẳng lẽ là?
Cô đột nhiên nhới tới lúc ở U Linh cốc, hay là anh cứu mình, chuyện này cũng mới tuần trước, nói không chừng bởi vì chuyện ngày đó, làm cho bệnh tình của anh trở nên xấu hơn. . . . . . Dù sao, ngày đó anh bị thương nhiều như vậy, tuy rằng không chết người nhưng sẽ tích tụ lâu ngày, hơn nữa mấy ngày nay anh nghỉ ngơi cũng không tốt, chạy ngược chạy xuôi mới có thể biến thành như vậy. . . . . .
Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Kỳ không khỏi tự trách.
Ra khỏi phòng, Lâm Nhược Kỳ liền nhìn thấy Cơ Liệt Thần đang đi tới bên này, cô nhanh chóng bước tới ngăn anh lại, cũng kéo anh đi tới nhà để xe.
Vừa đi, vừa nói: "Cơ Liệt Thần, đi, chúng ta lên xe! Tôi có lời muốn nói với anh"
Lúc này, Cơ Liệt Thần đang nghe điện thoại, mà bên đầu điện thoại kia đúng lúc là giáo sư Mạnh.
"Này, giáo sư Mạnh, là tôi. . . . . . Ừ, được, lần này lại làm phiền ông. . . . . . Được, tôi sẽ không để lộ . . . . . . Ừ, cô ấy đã tới, tôi cúp trước, lát nữa nói với ông." Sau khi cúp điện thoại, ngước mắt, vừa đúng nhìn thấy vẻ mặt phiền muộn của Lâm Nhược Kỳ từ trong hành lang chậm rãi đi tới.
Từ xa nhìn lại, bộ dạng cô gái nhỏ này điềm đạm đáng yêu, nước mắt miêu tả sinh động. . . . . . Anh không khỏi mỉm cười, xem ra giáo sư Mạnh nói cho cô kết quả phân tích, thật ra khiến cô rất đau lòng.
Xem ra, cô đối với anh không phải là không có tình cảm chứ? Ách. . . . . . Chẳng lẽ chỉ dừng lại ở mức độ giữa người hộ lý và người bệnh sao? Nếu chẳng qua mức độ này, vẫn còn chưa đủ a. . . . . .
Thật ra, anh cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng đau lòng của cô, cũng không muốn lừa cô như vậy, nhưng nếu không làm như vậy, anh sẽ không tìm được lý do buộc cô ở bên người.
Đi tới trước mặt cô, thật muốn giả vờ giả vịt hỏi cô kết quả như thế nào. Không ngờ cô kéo anh lại, nói: "Cơ Liệt Thần, đi, chúng ta lên xe! Tôi có lời muốn nói với anh"
Cặp mắt xinh đẹp của người đàn ông đẹp trai không để lại dấu vết khẽ nhíu lại, trong lòng nổi lên con sóng nhỏ. Không biết tại sao, cậu chủ Cơ Liệt Thần luôn luôn cao ngạo kín kẽ, thậm chí bắt đầu có chút thấp thỏm không yên.
Dĩ nhiên, Lâm Nhược Kỳ chắc sẽ không biết những thứ này.
"Cô đi chậm một chút, không cần đi nhanh như vậy." Anh khẽ cười nói nhưng vẻ mặt Lâm Nhược Kỳ rất nghiêm túc.
Lên xe, một tay cô khoác lên trên cánh tay của Cơ Liệt Thần, hỏi "Trước tiên anh nói cho tôi biết, bây giờ anh muốn cái gì nhất? Hoặc là chuyện gì có thể làm cho anh vui vẻ? Ách. . . . . . Anh còn có thể nói cho tôi biết, anh muốn đi nơi nào. . . . . . Ừ, hay là chuyện anh muốn làm, có hay không?"
Dường như kết quả không giống như dự đoán, Cơ Liệt Thần không hài lòng lắm khi cô nói lời nói này, vì vậy hỏi ngược lại: "Tại sao đột nhiên hỏi như thế? Có phải kết quả phân tích không tốt hay không? Xem ra tôi phải đi tìm giáo sư Mạnh một chút. . . . . ."
Nói xong, muốn xuống xe.
Cả người Lâm Nhược Kỳ chấn động, lập tức kéo anh lại, cười ha hả nói: "Không có, không có, giáo sư Mạnh nói anh rất tốt, cái kia của anh sẽ đau cũng là chuyện bình thường. Ông ấy nói anh bị đau có thể vì lúc trước đã làm quá nhiều hoạt động mạnh. . . . . . Ách, tóm lại, ông ấy muốn anh giữ vững tâm trạng tốt đẹp, chuẩn bị qua một thời gian ngắn tiếp nhận phẫu thuật. Anh suy nghĩ đi, nếu muốn phẫu thuật chắc chắn có một thời gian không được rời giường, bây giờ anh muốn ăn cái gì, muốn làm cái gì, hoặc là muốn đi đâu, cũng mau nói cho tôi biết, tôi nhất định giúp anh làm được."
Anh cúi đầu cười, lời nói dối thật là đáng yêu. . . . . .
"Tôi chỉ có một tâm nguyện chưa thực hiện được. . . . . ." Cơ Liệt Thầnđột nhiên yên lặng nhìn cô, ánh mắt chăm chú, đáy mắt bình tĩnh lại mang theo ý cười, mắt đen híp lại, xinh đẹp đến thu nhiếp hồn phách ngườita, cả khuôn mặt hoàn mỹ đến không hề tỳ vết.
Nhẹ nhàng nói ra, "Tôi muốn cô gả cho tôi. Thật ra, tôi cũng không biếtmình còn có thể sống bao lâu, thành thật mà nói làm như vậy có thể làmcho cô. . . . . ."
Anh còn chưa dứt lời, cô gái nào đó đã gật đầu nói: "Được, tôi gả cho anh!"
Sau đó Lâm Nhược Kỳ nhớ lại chuyện này, cảm giác ngay lúc đó mình đãtrúng chiêu của Cơ Liệt Thần, một loại gọi là thôi miên "Ám chiêu", nếuanh không dùng ánh mắt đáng thương nhìn mình, cô tuyệt đối sẽ không độtnhiên ấm đầu đồng ý lời cầu hôn của anh.
Không đúng, vấn đề là anh cũng không có chính thức cầu hôn qua. . . . .
Làm ơn, thuận miệng nói một câu "Tôi muốn cô gả cho tôi", điều này có thể gọi là cầu hôn sao? !
Bất quá, khi đó Lâm Nhược Kỳ không nghĩ nhiều như vậy, cô không biết tại sao mình như thế, có lẽ là xuất phát từ ý muốn mãnh liệt bảo vệ và ýthức trách nhiệm, hoặc là xuất phát từ "Đồng tình" và "Thương hại" đốivới anh, hoặc là. . . . . .
Tóm lại, cô không biết nguyên nhân!
Cô chỉ nghĩ đơn giản, có lẽ làm như vậy có thể để cho anh chịu đau đớnít hơn. Nếu anh thật sự muốn kết hôn với cô, mặc kệ là xuất phát từ lýdo gì, không phải đại biểu rằng dù nhiều hay ít anh cũng ưa thích côsao? Nếu cô từ chối anh, từ chối một người bệnh nặng như anh, mình không nhẫn tâm đấy. . . . . .
Vẫn chưa biết sau này anh sẽ như thế nào, nói không chừng có thể sốngđược lâu thêm một chút, hoặc sống không quá ba tháng, hôm nay nghe cáchnói của giáo sư Mạnh, tình huống của anh dường như không quá lạc quan. . . . . . Nếu là như vậy, xem như cô cùng anh trải qua một đoạn cuộc sống cuối cùng thôi.
Có thể giúp đỡ người cần giúp đỡ cũng là một chuyện có ý nghĩa. Hơn nữa, cô cũng không ghét anh . . . . . .
Nghĩ đến đây, cô đã quyết định chủ ý.
Lâm Nhược Kỳ nhìn thấy ánh mắt sững sờ của người đàn ông, nghiêm túc lặp lại một lần nữa: "Đúng vậy, tôi quyết định, tôi sẽ gả cho anh"
Lần này, rốt cuộc Cơ Liệt Thần xác định lỗ tai của mình không có nghelầm nhưng có chút không tin nói: "Tôi còn tưởng rằng cô sẽ. . . . . ."
Hai chữ ‘từ chối’ cuối cùng anh không nói ra, dù sao cô gái trước mắtnày rất khó hiểu, anh đã được lĩnh giáo rồi, chẳng may nếu cô đổi ý, CơLiệt Thần anh sẽ rất lúng túng, hối hận cũng không kịp.
"Sẽ cái gì?" Cô không hiểu hỏi.
Anh cười cười, lắc đầu nói: "Không có gì, cô đã đồng ý với tôi, vì giữ lời hứa tôi cũng sẽ nói thật với cô một chuyện."
Lâm Nhược Kỳ trừng mắt nhìn, không hiểu anh đang nói gì.
"Còn nhớ trước đó, tôi đồng ý với cô một chuyện không?" Anh nghiêm túcnhìn cô, "Sau khi đi du lịch về cô cho tôi đáp án, mà tôi cũng sẽ nóithân phận của tôi cho cô biết."
Lâm Nhược Kỳ che miệng trợn to hai mắt nhưng có chút không tin. Cái gì?Anh muốn nói cho cô biết về thân phận thần bí của anh rồi hả ? !
Sở dĩ nói anh thần bí, chẳng qua một loại trực giác của phụ nữ. Cả ngàythấy anh không bước chân ra khỏi nhà, coi như đi ra ngoài cũng sẽ khôngđi quá lâu nằm vùi ở nhà ngây ngô cả ngày, có lúc ngủ thì ngủ rất nhiềugiờ, có lúc mở mắt ra có thể mấy ngày cũng không ngủ.
Quan trọng là cho tới bây giờ cũng không thấy anh bận rộn công việc gì,thật không biết anh làm sao nuôi sống một cái gia đình lớn như vậy? !
Nếu nói anh dựa vào giang sơn các bậc cha chú để lại chống đỡ cho cả gia tộc cũng có thể giải thích, nhưng anh không có chuyện gì sao nuôi nhiều chó ngao Tây Tạng như vậy, còn huấn luyện bọn chúng. . . . . . Có tácdụng gì?
Hơn nữa ở phía sau núi, một ngọn núi lớn như vậy lại không có điện?Trong núi đều là kỳ hoa dị thảo và quái vật không biết tên. . . . . .
Còn nữa, điều kỳ quái nhất chính là anh có thứ vũ khí cực kỳ trâu bò!Không đúng, cô phải gọi là "Hung khí"! Những thứ kia lấy ra giết ngườicũng dễ dàng phải hay không? ! Người như thế nào mới có thể có những thứ đó, theo cô phỏng đoán chắc chắn anh không chỉ có hai thứ bảo bối đó. . . . . .
Thật ra, có thời gian, cô còn nghi ngờ anh không phải là xã hội đen,nhìn bộ dáng kia của anh không giống như xã hội đen trong phim truyềnhình . . . . .
Vậy rốt cuộc anh làm cái gì? Vừa nhắc tới cái vấn đề này, cô thật vẫncảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thật là tò mò a. . . . . .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]