Chương trước
Chương sau
"Nấc. . . . . ." Lâm Nhược Kỳ gục vào cửa sổ rụt vai một cái, lắc đầu một cái, bĩu môi, buồn rầu lấy tay xoa bụng của mình.

Mới vừa rồi ở trong phòng ăn, nhìn cảnh tượng hai người đàn ông này sử dụng ánh mắt so tài lẫn nhau, bị không khí căng thẳng tại hiện trường lây bệnh đến mình, vốn không có cách nào ăn cơm thật ngon, bây giờ bụng của cô đầy hơi, không nhịn được phải xoa xoa.

Aiz, bữa cơm trưa này đúng là ăn không thoải mái a. . . . . .

"Cô ở chỗ này có tốt không?" Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lẽo.

Lâm Nhược Kỳ kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Lãnh Như Phong một tay ôm cánh tay, tựa người vào bên cạnh cửa, trong tay kia bưng ly nước nóng hổi, ánh mắt lạnh lẽo híp lại, quan sát cô nằm ở cửa sổ . . . . . .

Làm sao anh tìm được cô?

Lâm Nhược Kỳ liếc nhanh ngoài cửa sổ một cái, ánh mặt trời đã chiếu xuống ước chừng nghiêng 45 độ, không cần nhìn cũng biết, hiện tại cũng đã đến xế chiều, không ngờ anh còn chưa rời đi. Theo lý thuyết, bị Cơ Liệt Thần không muốn gặp đến mức kia, anh ăn cơm trưa xong liền đi khỏi mới đúng. . . . . .

Thấy cô không nói, dường như có vẻ đề phòng anh , Lãnh Như Phong cười nhẹ, thật sự cũng không tức giận, chậm rãi đưa ly nước cho cô: "Cho cô đây, uống nó sẽ tốt một chút"

Nhất thời, Lâm Nhược Kỳ chưa kịp phản ứng, không hiểu ngẩng đầu nhìn anh .

Lãnh Như Phong chỉ chỉ vào cổ họng của cô, vừa chỉ chỉ vào bụng của cô. Cô hiểu ra, thì ra anh đưa cho cô uống nước nóng, như vậy có thể không xoa nữa.

Cô không suy nghĩ nhiều, nhận lấy ly nước, thổi thổi hơi nóng phía trên, uống xong một ngụm nhỏ.

"Nếu tôi đoán không nhầm, cô không phải tự nguyện ở lại chứ? Nếu như vậy, có muốn tôi cứu cô ra ngoài hay không?"

"Khụ khụ . . . . . ." Tâm sự chợt bị đoán trúng, Lâm Nhược Kỳ hoảng sợ, không cẩn thận bị sặc.

Nhìn dáng vẻ cô rất khó chịu, gương mặt sặc thành màu đỏ tím, Lãnh Như Phong do dự, bàn tay đưa ra, lại không chắc canh , rụt lại.

Đôi mắt hẹp dài nhíu lại, trong lòng thoáng qua một suy nghĩ: có lẽ, ngọc bội căn bản cũng không phải của cô, dù là của cô, cũng không thể xác định cô chính là "Cô". Nhưng nếu có một sợi tóc của cô, nói không chừng sẽ tra được cái gì đó. Vả lại, cùng cô tán gẫu một chút, dò hỏi cô một chút, nói không chừng sẽ moi ra tin tức có ích. . . . . .

Do dự một chút, Lãnh Như Phong vươn tay vỗ vỗ lưng của cô. Thuận tay, lấy đi của cô một sợi tóc.

Thật vất vả trở lại bình thường, Lâm Nhược Kỳ ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn về phía anh ta: "Lãnh tiên sinh, mới vừa rồi anh đang nói đùa với tôi sao?" Đối phương và cô không quen, cô không thể nào dễ dàng nói cho anh biết lời trong lòng.

Huống chi, tại sao anh ta kết luận cô không phải tự nguyện ở lại, còn nói muốn cứu cô, chỉ sợ anh ta còn đáng sợ hơn Cơ Liệt Thần đấy chứ? Lâm Nhược Kỳ đối với hành vi tùy tiện suy đoán ý tưởng người khác của Lãnh Như Phong, rất bất mãn. Quang trọng là cô cảm thấy lúc anh ta nói ra lời này, nhìn cô, trong đáy mắt ẩn chứa một tầng ý tứ xem thường. . . . . .

Sắc mặt Lãnh Như Phong trầm xuống, mất thăng bằng, trả lời: "Bộ dáng của tôi, thoạt nhìn rất giống như đang nói đùa sao?"

". . . . . ." Cô nghẹn họng. Một hồi lâu, rũ mắt xuống thấp, trả lời: "Ách. . . . . . Được rồi, xem như mới vừa rồi tôi nói đùa được chưa?"

Thật là không thèm nói nhiều hơn nửa câu.

Lãnh Như Phong: ". . . . . ."

Bầu không khí lập tức yên lặng, cuộc nói chuyện kết thúc.

Bình thường mà nói, Lãnh Như Phong rất ít tốn tâm tư đối với một cô gái, thay vì lãng phí thời gian cùng đối phương từ từ trao đổi, không bằng trực tiếp lên giường. Trên thực tế, phần đông các cô gái khi nhìn thấy anh ta đều ước gì lên giường của anh ta nhanh một chút, anh ta không cần tốn nhiều tâm tư.

Hay nói cách khác, anh ta chia phụ nữ thành hai loại, thích hợp lên giường hoặc không thích hợp lên giường.

Giống như bây giờ, cùng đối phương nói lời khách sáo, thật đúng là không phải sở trường của anh ta. Nhất là biện pháp hiểu được cô gái ở trước mắt hiển nhiên khác với cô gái bình thường. Cho nên trao đổi với cô làm cho anh ta cảm thấy. . . . . . Rất là đau đầu!

Nghĩ đến đây, hai mắt không khỏi nhìn cô thêm một chút.

Gương mặt trái xoan trắng mịn như ngọc, lông mày thật dài, thanh nhã, tinh tế, lông mi vừa dài vừa cong, hai tròng mắt linh động, lỗ mũi nhỏ hếch lên, môi anh đào chúm chím, gương mặt không tính là rất đẹp nhưng hết sức tinh xảo.

Đầu không cao, thân hình cũng rất thon gầy, xem ra giống như là nuôi dưỡng không tốt, cái đầu nhỏ chỉ cao đến ngực của anh ta, mặc một chiếc váy dây vải chiffon, ngang lưng có đường viền hoa, gió nhẹ lướt qua làn váy áo bồng bềnh, cả người rất giống một con bươm bướm bay bay.

Xem ra, trong trí nhớ, cô có mấy phần giống như "Cô" lúc còn bé . . . . . .

Chỉ tiếc, khi đó "Cô" vẫn còn rất nhỏ, cho dù cô chính là "Cô", nhưng chuyện trước lúc ba tuổi, cô có thể nhớ bao nhiêu? Nếu cô nhớ, vậy có nhớ đến anh ta hay không. . . . . .

Lãnh Như Phong cũng không phải là một người đàn ông dễ dàng xung động nhưng anh ta phát hiện thân thể của mình dường như có chút nóng lên. Là bởi vì cô rất có thể chính là "Cô" làm cho anh ta cảm thấy hưng phấn sao? Lãnh Như Phong không hiểu mình thế nào.

Dường như cảm thấy mình bị nhìn thật chăm chú, Lâm Nhược Kỳ chậm rãi ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh ta. . . . . .

Thân thể Lãnh Như Phong chấn động mạnh, con ngươi không nhịn được mở to ra.

Bị anh ta chăm chú nhìn như thế, rõ ràng làm cô rất hồi hộp, không nhịn được, nuốt xuống một ngụm nước bọt, vừa vặn động tác nuốt, làm cho ánh mắt Lãnh Như Phong đột nhiên chuyển dời đến củ sen trắng nõn trên cổ của cô. Da của cô cũng không tính là rất trắng nhưng mềm mại, dường như phát ra mùi thơm sâu kín.

Anh ta phát hiện, trên cổ và xương đòn của cô hơi lộ ra ngoài, rồi đến ngực, làn da tốt như da ở trên mặt của cô, xinh đẹp non mềm! Giống như dụ dỗ anh ta đến vuốt ve.

Trên thực tế, Lãnh Như Phong có chút không khống chế nổi, thân thể giống như trúng phải cổ độc, khẽ nghiêng về phía cô. . . . . .

"Cô. . . . . ." Anh ta trầm giọng thì thầm, "Khuôn mặt rất giống một người mà tôi quen biết khi còn bé. . . . . ."

Lâm Nhược Kỳ sửng sốt. Thì ra cậu chủ Lãnh đang tìm cách đến gần cô sao? Lời kịch cũ rích như vậy cũng dám đưa ra khoe khoang!

Đang muốn châm chọc anh ta, xa xa mơ hồ có tiếng bước chân người đến gần, cô quay đầu lại nhìn.

"Cậu chủ Lãnh! Thì ra anh ở đây!" Giọng nói lạnh lùng từ nơi cửa trước truyền đến, là Cơ Liệt Thần.

Sắc mặt của anh có chút khó coi, vừa đi vừa nói: "Heber đã chuẩn bị xe cho anh xong rồi, tôi nghĩ cậu chủ Lãnh nên canh giờ xuống núi!" Lời tuy là nói với Lãnh Như Phong nhưng trong ánh mắt sâu kín bắn về phía bên gáy Lâm Nhược Kỳ.

Chậm rãi đi tới sau lưng của Lãnh Như Phong, Lâm Nhược Kỳ đã bị cử động của anh dọa sợ ngây người, anh hơi khom lưng đè thấp thân thể, rất thân mật hôn một hớp lên cái gáy trắng như tuyết của Lâm Nhược Kỳ. . . . . .

Nói chính xác, đó không phải là chạm khẽ, càng giống như là mút vào một hớp mật ong, đầu lưỡi ẩm ướt trơn bóng liếm láp da thịt của cô, sau khi để lại một vết hôn nhàn nhạt, môi mỏng khêu gợi cố ý mập mờ xẹt qua vành tai của cô.

Nhẹ giọng nói: "Nhược Kỳ, chúng ta đi tiễn chân cậu chủ Lãnh"

Tiếng gọi "Nhược Kỳ" quá tự nhiên làm cho tâm thần cô chấn động, cả người choáng váng.

Lãnh Như Phong liếc mắt nhìn trên cổ Lâm Nhược Kỳ, vừa vặn lưu lại vết hôn nho nhỏ, hờ hững dời đi tầm mắt, lạnh nhạt nói: "Nếu cậu chủ Cơ không nể mặt hạ lệnh đuổi khách, Lãnh mỗ cũng không có hứng thú ở lại thêm!"

Trước khi đi, ánh mắt nhìn gương mặt đang ngốc trệ của Lâm Nhược Kỳ, Lãnh Như Phong hất tay ra khỏi tòa thành.

Sau khi Lãnh Như Phong đi hơn nửa canh giờ, Lâm Nhược Kỳ không hiểu sao đột nhiên bị một cậu chủ hôn một cái ở cổ, lúc này muốn đi tìm anh hỏi tội.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.