*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có lẽ bị trắng trợn ghét bỏ ngay mặt như vậy, đối với cậu chủ Cơ Liệt Thần luôn được tán tụng thật cao, còn là người cầm đầu "Liệt Diễm" mà nói vẫn là lần đầu tiên.
Sắc mặt của anh từ trắng bệch chuyển sang xanh, từ xanh chuyển sang đen. . . . .
May nhờ có người giúp việc ở đây, hơn nữa được giáo dục tốt đẹp, nên anh không bộc phát, mà phất phất tay, để cho người giúp việc đổi một phần món ăn quý giá khác.
Lần này bưng lên một bát cháo, đặt vào trong một cái chén đá màu xanh dương giống như ngọc lưu ly, Lâm Nhược Kỳ chỉ cảm thấy thức ăn nơi này không cần ăn, chỉ cần nhìn đã đủ no. Thật xinh đẹp a. . . . . .
Nhưng vừa nghĩ tới mùi vị khó chịu vừa nếm trước đó, vẻ mặt Lâm Nhược Kỳ biểu hiện có chút khổ sở. . . . . .
Nhưng tấm lòng khó từ chối, nhìn trộm một cái, Cơ Liệt Thần đang dùng ánh mắt mong đợi, chăm chú nhìn vào mình, cô thử múc một ít vào muỗng, bỏ vào trong miệng.
Lần ngày mùi vị cũng không tệ lắm, vị nhẹ, ngon miệng, dường như là dùng một loại thịt nào đó làm thành, thịt tươi ngon.
Không nhịn được lại ăn một hớp, thuận tiện hỏi một câu: "Xin hỏi món này dùng cái gì làm?"
Cơ Liệt Thần nhìn thấy cô ăn thật ngon lành, vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lua-gat-co-vo-nho-de-yeu/2374888/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.